Hậu viện khách điếm đặc biệt náo nhiệt, không phải luyện thanh thì lạiluyện công. Đây chính là những người trong top 20 người mạnh nhất cảnước, tùy tiện tóm một người cũng là người tài ba. Nàng tính sai rồi.
Haiz, nghĩ lại việc nàng đồng ý chấp nhận sự khiêu khích của Châu Châu và DạLạc Dao đúng là tự chui đầu vào rọ. Nàng cứ ngồi yên thu tiền là đượcrồi, tại sao còn ghi danh thi làm gì chứ? Lần này thì hay rồi, quá mấtmặt, mất mặt rồi, chờ thất bại trước người dân cả nước thôi.
“Bây giờ mới hối hận có phải đã muộn rồi không?”.
Dạ Vô Hàm lắc lắc mứt quả trong tay đưa cho nàng. “Ăn đi giải tâm tình”.
“Ngươi nghĩ ta là đứa trẻ à? Tại sao lại mua cái đồ con nít này dụ dỗ ta?”.Nàng nói tới nói lui nhưng vẫn cầm xiên mứt quả cắn xuống, chua đến nỗinhăn mặt.
Dạ Vô Hàm dắt tay nàng ngồi xuống. “Theo ta biết, LạcDao đa tài đa nghệ, giỏi nhảy múa. Ấn tượng nhất là mười năm trước trong buổi thọ yến của phụ hoàng, nàng múa một điệu, lúc đó quả thật chúng ta đều giật mình”. Bây giờ nhớ đến, Dạ Vô Hàm còn chưa thỏa mãn.
Phong Linh liếc hắn một cái. “Sao rồi, vẫn còn nhớ mãi không quên à?”.
Hắn hồi hồn, cười vuốt gương mặt nàng. “Đừng tạo áp lực lớn cho mình nhưvậy, đánh thắng được thì đánh, không thắng thì bỏ chạy thôi, đó mới làPhong Tam Nương mà”.
Phong Linh cắn một ngụm nhai nhai như muốnhả giận, nói. “Được, các ngươi cứ xem thường người đi! Lần này, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451557/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.