Không khí trong phòng khách có chút quỷ dị.
Lãnh Tàng Tâm quỳ một gối xuống. “Chủ nhân, chuyện này không có liên quanđến hắn, toàn bộ là do thuộc hạ sơ sót mới bị Cảnh Vương phát hiện thânphận”.
Thần Hoàng lười biếng liếc nàng một cái. “Ngươi đang nói đỡ cho hắn?”.
“Không”. Nàng vội vàng phủ nhận. “Thuộc hạ nói tất cả đều là thật tình”.
“Tàng Tâm, ngươi theo ta đã bao lâu rồi?”. Hắn đột nhiên hỏi.
Lãnh Tàng Tâm hơi chậm lại, vội vàng trả lời. “Bảy năm rồi”.
“Bảy năm”. Thần Hoàng gật đầu một cái đứng lên, đôi mắt tà mị, khuôn mặtxinh đẹp bất đắc dĩ mỉm cười. “Phong Tam Nương là một nữ nhân thông theo những lẽ thường, không người nào có thể nắm nàng trong tay được”. Hắnhơi ngừng lại, nhìn thoáng qua, phất phất tay. “Ngươi cũng không cần giả trang nàng ở lại hoàng cung nữa”.
“Đa tạ chủ nhân!”. Nàng vui mừng đứng dậy, nàng biết, chủ nhân đã đồng ý cho nàng và Địch Cuồng ở chung một chỗ.
Khi nàng xuất cung thì thấy Địch Cuồng đang tựa dưới một gốc cây, đứng hờndỗi. Nàng rũ mắt xuống, đi qua tựa vào lồng ngực cứng như đá của hắn.“Chủ nhân đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi”.
“Lão tử là ai? Còncần hắn ta đồng ý sao?”. Địch Cuồng tức giận trừng mắt nhìn nàng. “Tạisao nàng lại giả trang thành Phong Tam Nương?”.
Lãnh Tàng Tâm chau mày, hỏi. “Sao thế? Chàng vẫn còn nghĩ đến nàng ấy à?”.
“Hừ, nếu như nghĩ đến nàng ta thì ta còn tới tìm nàng làm gì?”.
Nàng hiểu, mặc dù người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451555/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.