“Nương, người không thể trách con được, tình hình lúc ấy con chỉ có thể tẩu vi thượng sách [1]!”.
[1] tẩu vi thượng sách: chạy là cách tốt nhất.
“Ít nói nhảm đi, đứng nghiêm cho ta!”.
Trên đầu Bảo Bảo là bát hương có cắm 3 cây nhang đang cháy, Bảo Bảo đứng yên bên tường không dám cử động. Phong Linh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo.
Vấn Xuân và Sơ Hạ đứng bên cạnh xin cho Bảo Bảo: “Tam Nương, Bảo Bảo vẫn còn nhỏ mà, cậu ấy thấy Vương gia dữ như thế nên rất sợ mà”.
Phong Linh khoát tay: “Các ngươi không cần xin tha cho nó, hôm nay ta không giáo huấn tiểu tử này thì nó sẽ không nhớ”.
Mấy người đang nói chuyện bỗng nhiên ngoài cửa có người tới.
“Tam Nương”. Tiêm Vũ một tay đỡ eo, nâng bụng, cười tủm tỉm đi đến.
Vừa nhìn thấy là nàng, Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng nhún mình chào: “Vũ phu nhân”.
Phong Linh sửng sốt, không biết tại sao nàng ta lại tới đây.
Tiêm Vũ xoay người bảo nha hoàn đặt một cái khay lên bàn, sau đó cười một tiếng: “Tam Nương đến Vương phủ mà ta chưa từng đến xem, ngươi không lấy làm phiền lòng chứ?”.
Phong Linh vỗ vỗ tay đứng dậy, khách khí nói: “Phu nhân tự mình sang đây xem hai mẹ con chúng ta, Tam Nương đâu dám”.
“Ha ha, đáng ra ta nên đến sớm. Nhưng ngươi cũng biết đấy Hàm Vương không cho ta ra ngoài, luôn sợ ta bị đụng vào cho nên mới chậm trễ hỏi thăm ngươi, mong Tam Nương đừng giận!”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451311/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.