Đầu tiên Phong Linh đứng ngốc ở đó, lúc sau lửa giận bốc lên, không nói lời nào giơ tay tát thẳng vào gương mắt tuấn tú.
“Bốp” một tiếng, thanh thúy, vang dội, không dài dòng.
Gương mặt tuấn tú của Dạ Vô Hàm lệch sang một bên, dấu năm ngón tay trên mặt rất rõ ràng.
Phong Linh nhìn lại bàn tay của mình rồi lại nhìn dấu tay trên mặt Dạ Vô Hàm, cổ họng chuyển động vài cái, sau đó cười “hì hì” một tiếng, nói: “Có con muỗi thật là to!”.
Dạ Vô Hàm chậm rãi quay đầu lại, gương mặt ôn hòa nhã nhặn nổi lên lửa giận kinh người như muốn đem Phong Linh xé thành nhiều mảnh.
“Ực”. Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt, đưa bàn tay trắng nõn ra, vô tội nói: “Con muỗi vô lễ với ngươi, ta làm việc nghĩa, ngươi không thể lấy oán báo ân!”.
“Ha ha ha”.
Nàng còn nghe được cả âm thanh hắn nghiến răng.
Hạ quyết tâm, Phong Linh quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Dạ Vô Hàm, nếu ngươi là nam nhân thì đấu với ta! Đêm trăng tròn tại đỉnh Tử Cấm, ai không đi sẽ là cháu của người kia! Bây giờ ta đi bế quan luyện tập, không cho ngươi tới quấy rầy ta!”.
Dạ Vô Hàm đuổi theo mấy bước, vươn tay nhấc cả người nàng lên.
“A —— ngươi dùng ám chiêu [1], ngươi không dám quyết đấu với ta, ngươi là tiểu nhân!”. Phong Linh kêu to làm đám người trong phủ vây tới xem.
Gương mặt Dạ Vô Hàm tái xanh vì giận, xách nàng đặt lên đùi, bàn tay đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451309/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.