Đường Táp cầm hộp thuốc kia đặt lên lòng bàn tay, mắt nheo lại: “Tôi nghĩ, Hắc Chỉ có lẽ cũng liên quan đến chuyện nghiên cứu loại thuốc này, mấu chốt bây giờ là phải bắt được hung thủ sau màn…..”
Mọi người bàn bạc với tốc độ rất nhanh, tư duy vô cùng rõ ràng, dường như không bỏ sót chỗ hở nào. Nếu như không phải đầu óc linh hoạt, tư duy rõ ràng thì sẽ như rơi vào trong sương mù, nghe không hiểu những người ở đây đang nói gì.
Nhưng ở nơi này, cũng có một người như vậy.
“Tiểu Ngư” Hạ Lãng Lãng kéo vạt áo bạn học, tìm kiếm cảm giác an ủi: “Tôi đói bụng quá, chúng ta đến phòng bếp rồi cô nấu cơm cho tôi đi, dù sao hai chúng ta cũng không hiểu bọn họ đang nói gì…….”
“Lãng Lãng!” Tiểu Ngư quay đầu, thành thật nói: “Nhưng tôi nghe hiểu mà……”
Khóc một dòng sông!
Người cần tìm cảm giác an ủi lập tức buông vạt áo cổa, chán chường đi qua một bên kiểm điểm ----- thì ra cô là người ngu nhất ở đây hả?
“Thương Ưng, Liệp Báo.”
Nam Cung Thấu trầm ngâm một tiếng, nâng lên đôi mắt xanh đen, bắt đầu hạ lệnh xuống: “Hai người phụ trách thông báo cho thế lực của nhà Nam Cung ở D thị, tối nay bắt đầu tăng thêm phòng ngự.”
“Dạ, boss!”
Nếu đã liên lụy đến tổ chức khủng bố, vậy an nguy của người nhà nhất định phải được đảm bảo, điểm này hai người đều hiểu nên đáp ứng hết sức trịnh trọng.
“Hôi Miêu, Bạch Miêu.” Nam Cung Thấu chuyển mắt: “Sửa sang lại tất cả bằng chứng, sáng mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173899/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.