Bạch Miêu chỉ mới mở miệng, chưa kịp nói gì.
Thấu thiếu gia ở bên cạnh đã nhả ra ba chữ: “Mẹ của tôi!”
Đùng đùng -----! Sét đánh ngang tai1
Nhan tiểu thư lại một lần nữa bị sét đánh rơi vào không gian thần tiên nào luôn rồi!
“Tra xét thế nào rồi?” Hạ Lãng Lãng coi như quan tâm em gái mà dẫn đầu chuyển đề tài: “Tiểu Ngư muội muội có thể thoát khỏi nghi ngờ không?”
“Boss chúng ta ra tay thì làm gì có đạo lý thất thủ chứ!” Bạch Miêu cười: “Lãng Lãng, bây giờ chúng ta thảo luận một vấn đề khác đi.”
“Vấn đề khác?” Lãng Lãng không hiểu.
“Là cái này sao?” Đường Táp chỉ tya vào bao con nhộng, nghiêng đầu hỏi: “ Điều tra coi Tiêu Nhã uống thuốc gì đúng không?”
“Không sai.” Ánh mắt Hôi Miêu chắc chắn: “Biết Tiêu Nhã lên máy bya chỉ có Ngô Viễn An và Ngô Viễn Thâm, nhưng Ngô Viễn An rất tin tưởng Tiêu Nhã, cho nên dù có phát hiện được gì rồi, muốn gϊếŧ cô ta cũng sẽ không dùng phương thức mang tính rêu rao như vậy. Ngô Viễn Thâm mặc dù có quan hệ hơp tác lâu dài với Tiêu Nhã, cũng là người có khả năng sát hại cô ta nhất, nhưng mà, nếu như Ngô Viễn Thâm trước khi lên máy bay đã quyết định diệt trừ Tiêu Nhã, thì đâu cần phái người đưa thuốc đến Long Hoa làm gì, chẳng những bại lộ thân phận, hơn nữa còn gia tăng hiềm nghi lên người mình!”
“Đầu tiên là đưa Tiêu Nhã vào chỗ chết, lợi dụng nhân viên của tổ chức khủng bố” Nam Cung Thấu chỉ vào hình Thương Ưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173898/chuong-171-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.