Rửa tay rồi lau sạch, cởi bỏ tạp dề, Tiểu Ngư từ trong phòng bếp đi ra.
Đi ra phòng khách, thấy Nam Cung Thấu vẫn còn ở đó, anh ngồi trên ghế sa lon, cũng quay đầu lại nhìn cô.
Đồng hồ trên tường kêu vang đinh đinh.
Đã mười giờ rồi, đến thời gian ngủ của Thấu đại thiếu gia.
Tiểu Ngư dừng một chút, theo bản năng nói: “Em hôm nay….. Có thể một mình…..”
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Nam Cung Thấu ngắt lời cô, giọng nói thản nhiên: “Nhan tiểu thư ngủ ngon.”
Dứt lời liền xoay người lên phòng ngủ lầu hai, đóng cửa lại vào phòng.
Tiểu Ngư nhìn bóng lưng của anh ---- không hề bá đạo yêu cầu cô làm ấm giường, không có cưỡng ép cô thực hiện hôn chúc ngủ ngon, thậm chí lúc Thấu thiếu gia xoay người, cô còn ở trong mắt anh thấy được sự …… cô đơn?
Cô đơn?
Nhan tiểu thư sợ hãi….. Nam Cung Thấu cũng sẽ cô đơn sao?
Cô trở về phòng, dọn dẹp lại một phen rồi bắt đầu thay đồ chuẩn bị đi ngủ.
Lúc cô lên giường thì di động trên đầu giường vang lên.
Nhìn dãy số, là cuộc gọi đường dài quốc tế, suy nghĩ một lát cô liền nhận điện thoại: “Xin chào, đây là nhà họ Nam Cung.”
“Là Nhan tiểu thư à….” Một hơi thở dài mang ý vị sâu xa, giọng nữ quen thuộc cất lên: “Ôi……”
Không biết vì sao mà lại khắc sâu trong trí nhớ, Tiểu Ngư đối với người dì xinh đẹp này, vừa nghe đã nhớ ra được thân phận, là mẹ của Thấu thiếu gia.
“……Chào dì, là con…..”
Tiểu Ngư cầm điện thoại, đối với lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173900/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.