"Trực giác..." Tiểu Ngư mấp máy môi, "Mặc dù chuyện Duy An bị người khác dùng tang vật để giá họa có quan hệ trực tiếp với Lâm Mặc, nhưng em luôn có cảm giác giáo sư Lâm là người tốt, có lẽ... là có ẩn tình gì đó..."
"Trực giác là người tốt sao?"
Nam Cung Thấu nhỏ giọng lặp lại một câu, bình thản hỏi: "Vậy chuyện Lâm Mặc giấu giếm Ngô Viễn An rất nhiều bệnh tật trong lòng và triệu chứng bệnh thần kinh của Ngô Viễn Thanh thì giải thích thế nào?"
Tiểu Ngư ngẩn ra, không trả lời, là bởi vì cô cũng không biết nên giải thích thế nào.
Huống chi đối với vị giáo sư Lâm này mà nói, cô cũng chỉ là có duyên gặp mặt một lần, có một trực giác ấn tượng mà thôi, điều này không giúp cô có thể giải thích và nhận xét được.
"Không biết chuyện thì không thể kết luận bừa, biết không?" Nam Cung Thấu thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhắc nhở.
Tiểu Ngư cũng thu hồi ánh mắt trên tấm kính, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn trên gương mặt anh, "... Nếu như nói như vậy, anh và Lâm Mặc căn bản chưa từng gặp lần nào, chẳng lẽ anh có thể giải thích chuyện này khi không quen biết Lâm Mặc sao?"
Anh cúi đầu, trái ngược với ánh mắt của cô, khóe miệng nhẹ kéo, nụ cười có mấy phần lạnh lùng, "Đã từng hiểu."
Đã từng hiểu?
Có ý gì?
Tiểu Ngư không hiểu, mở miệng muốn hỏi, lại nghe được phía trước đinh một tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra, đã đến lầu một.
Mà ở một khắc thang máy mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173894/chuong-169-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.