"Trực giác..." Tiểu Ngư mấp máy môi, "Mặc dù chuyện Duy An bị người khác dùng tang vật để giá họa có quan hệ trực tiếp với Lâm Mặc, nhưng em luôn có cảm giác giáo sư Lâm là người tốt, có lẽ... là có ẩn tình gì đó..." "Trực giác là người tốt sao?" Nam Cung Thấu nhỏ giọng lặp lại một câu, bình thản hỏi: "Vậy chuyện Lâm Mặc giấu giếm Ngô Viễn An rất nhiều bệnh tật trong lòng và triệu chứng bệnh thần kinh của Ngô Viễn Thanh thì giải thích thế nào?" Tiểu Ngư ngẩn ra, không trả lời, là bởi vì cô cũng không biết nên giải thích thế nào. Huống chi đối với vị giáo sư Lâm này mà nói, cô cũng chỉ là có duyên gặp mặt một lần, có một trực giác ấn tượng mà thôi, điều này không giúp cô có thể giải thích và nhận xét được. "Không biết chuyện thì không thể kết luận bừa, biết không?" Nam Cung Thấu thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhắc nhở. Tiểu Ngư cũng thu hồi ánh mắt trên tấm kính, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn trên gương mặt anh, "... Nếu như nói như vậy, anh và Lâm Mặc căn bản chưa từng gặp lần nào, chẳng lẽ anh có thể giải thích chuyện này khi không quen biết Lâm Mặc sao?" Anh cúi đầu, trái ngược với ánh mắt của cô, khóe miệng nhẹ kéo, nụ cười có mấy phần lạnh lùng, "Đã từng hiểu." Đã từng hiểu? Có ý gì? Tiểu Ngư không hiểu, mở miệng muốn hỏi, lại nghe được phía trước đinh một tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra, đã đến lầu một. Mà ở một khắc thang máy mở ra, Nam Cung Thấu liền xoay mặt lại, bước chân lững thững như ngày thường, đi ra ngoài trước... Tiểu Ngư đuổi theo. Cũng không có hỏi lại. Bởi vì, từ lúc cô đứng bên cạnh Nam Cung Thấu trong thang máy, nhìn thấy anh quay đầu với độ cong gò má đẹp như tranh vẽ , trong đầu cô đột nhiên nhớ lại một cái cảnh tượng ——— Trong nháy mắt cô có cảm giác cái độ cong khi quay đầu này của anh... Cùng với khung cảnh màu trắng nhuộm lấy dung nhan tuyệt sắc của Lâm Mặc, đang ngồi trên xe lăn trước bệ cửa sổ lúc cô nhìn thấy lần cuối... Hết sức giống nhau. ************* Trên đường về, trời đã tối. Bầu trời đen kịt, được phủ lên ánh sáng mờ ảo của vầng trăng lưỡi liềm. Trên đường cao tốc, Tiểu Ngư nghĩ đến lời dặn dò của Ngô Viễn An lúc trước, vẫn là không nhịn được nói: "Tiêu Nhã xảy ra chuyện, Ngô Viễn An nhất định sẽ liên lạc với cảnh sát, nói không chừng đến lúc đó Giang đại ca cũng sẽ lộ mặt, chúng ta còn phải lấy thân phận cảnh sát giả để xuất hiện rồi dùng giấy chứng nhận để tiếp tục tra hỏi sao, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy mà thôi..." "Chứng cứ xác thực để loại bỏ hiềm nghi cho Nhan Duy An đã đủ", Nam Cung Thấu lái xe, không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi, "Tình huống của Nhan Duy An, em hẳn rõ ràng, không cần phải để cho cô ấy bước vào vũng nước đục này nữa. Vả lại, Nhan tiểu thư em không có cảnh hàm, giấy chứng nhận cảnh sát cũng đã bị thu hồi, vụ án này còn có cái gì đáng giá để em tiếp tục hao phí tinh lực điều tra?" Lời nói của Nam Cung Thấu làm cho vẻ mặt Tiểu Ngư ngừng một lát, cẩn thận suy nghĩ một chút thì cô cảm thấy lời anh nói rất đúng, dù sao vì vụ án này mà Duy An đã thay đổi rất kỳ quái, điều này lại tăng thêm liên quan với Lâm Mặc, nếu như lại tiếp tục dính dáng không rõ thì sợ rằng sau này, Duy An sẽ tiếp tục gặp chuyện rắc rối. Bình an là tốt nhất. Đây là lời lúc cô và Duy An cùng nhau đến thành phố, ông nội đã nói với các cô. Ngư Nhi, cho dù là bây giờ hay sau này, cháu vẫn là cháu gái ruột của ông, thay ông nội chăm sóc kỹ Duy An. Đây là lúc Tiểu Ngư được nhận nuôi, thời điểm cô bước vào để nhận người thân của Nhan gia, ông nội nói riêng với cô. Vụ án này, quả thật cô không còn lý do để kiên trì tiếp tục nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]