Dãy số!
Tiểu Ngư trợn to mắt, "Anh chắc chắn?"
"Đúng! Tôi chắc chắn!" Lâm Thư Dĩ do dự mấy giây nhưng vẫn rất khẳng định nói: "Tôi nhớ ra rồi, chắc chắn là có dãy số, khi đó tôi thấy Duy An cầm điện thoại di động nên cho là cô ấy bắt đầu dùng điện thoại di động nên liền ghi lại dãy số đó trên luận văn của cô ấy. Chỉ là, sau khi ghi xong tôi mới biết đó là điện thoại cô ấy nhặt được, điện thoại di động đó cô ấy cũng luôn để ở ký túc xá chưa từng sử dụng nên tôi cũng quên mất chuyện này..."
"Anh đang ở đâu?" Tiểu Ngư đột nhiên đứng lên, "Bây giờ tôi đi tìm anh, luận văn là chứng cứ quan trọng của vụ án, làm phiền anh cầm tới!"
"Chuyện này..." Giọng nói Lâm Thư Dĩ rất áy náy, " Xin lỗi, hôm nay tôi tham gia buổi giao lưu học thuật lớn của trường học và tổ chức G hợp tác, bây giờ không có ở thành phố D, tối nay... hoặc rạng sáng ngày mai... Mới có thể chạy về... Để tìm bài luận văn kia, chắc là sáng mai... Tôi mới có thể đưa cho Nhan tiểu thư... trước đó... không được."
Lúc Lâm Thư Dĩ nói chuyện, tín hiệu điện thoại di động không tốt lắm, giọng nói bắt đầu đứt quãng.
Mọi việc trong lúc nhất thời không thể gấp được, Tiểu Ngư nghe được phía bên Lâm Thư Dĩ có tiếng nói chuyện ồn ào, thầm nghĩ có lẽ anh ta đang tham gia học thuật, mình gọi điện thoại quấy rầy như vậy cũng không tốt, liền gật đầu đồng ý, sau khi nói cám ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173893/chuong-169-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.