Căn phòng màu trắng rất tinh khiết, được trang trí rất sạch sẽ, bên cạnh bệ cửa sổ, một người đàn ông với đôi chân thon dài đang ngồi bên cạnh, tay trái của người đàn ông đang nâng trán, giống như đang nghỉ ngơi, mà khi Tiểu Ngư đẩy cánh cửa bước vào, mang theo cơn gió nhẹ làm rung chuyển rèm cửa, rèm cửa lượn lờ làm che phủ khuôn mặt của ông ta, ánh sáng chiếu theo, nhìn về nới đó, đẹp như một bức tranh.
“Xin chào……”
Khi giọng nói của Tiểu Ngư vang lên, người đàn ông buông bàn tay trắng nõn và sạch sẽ của mình xuống, nghiêng đầu, quay đầu lại và nhìn về phía cô. Nhan Tiểu Ngư tuy lúc lên cầu thang vẫn luôn tưởng tượng Lâm Mặc trong lời đồn sẽ có hình dáng như thế nào. Trong tâm trí của cô, cũng đã phác hoạ một cách hoàn chỉnh đó là một học giả trung niên mang mắt kính với độ tuổi trung niên khoảng 40 tuổi, nhưng lại không ngờ, khoảng khắc người đàn ông quay mặt lại, cô ngẩn người, hoàn toàn ngân ngẩn cả người.
Thật đẹp, một khuôn mặt vô cùng hoàn hảo.
Ngũ quan rõ ràng, mũi thẳng, môi mỏng như nước, lông mi dày như chiếc quạt, tư thế thon dài dựa vào vừa đúng với độ cong ở trước ghế, ung dung lại không chán chường, làn da trắng nõn được ánh nắng mặt trời trước giường chiếu xuống, màu cam đang nở rộ. Áo sơ mi trắng, quần dài đen, mỗi một góc độ, mỗi một độ cong, mặc lên người anh ta đều trở thành một loại tao nhã, một loại phong tình.
Một người đàn ông như vậy, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173831/chuong-142-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.