Kiến trúc này có chút lâu lắm rồi. Những viên đá dưới chân cũng có một số dấu vết được làm mịn. Trong sân, bị chiếm lấy bởi hai vườn hoa cực kỳ lớn, đất trong vườn hoa được đào xới và trồng lên những đoá hoa màu sắc thanh lịch, ngoài hoa tường vi đung đưa trong gió ra, trong góc, chỉ có những bông hoa nhỏ như những ngôi sao hơi trĩu xuống, lại không rêu rao huênh hoang, phản ánh phong cách và màu sắc của ngôi nhà, hiện lên nhiều hơn mấy phần ý vị phục cổ, cũng làm nổi bật lên tác phong trầm lặng của chủ sở hữu căn biệt thự này.
Đến phòng khách, sau khi người phụ nữ dẫn đầu chào hỏi bọn họ và quét mắt nhìn mọi người một vòng, bà ta cúi đầu hỏi nghiêm túc: "Xin hỏi, một vị trong các người, muốn lên lầu cùng tôi để gặp Giáo sư Lâm?"
Một vị?
Mọi người cau mày, Hạ Lãng ngẩng đầu, “Tất cả chúng tôi không thể gặp vị giáo sư này sao?”
"Xin lỗi, ông Lâm vẫn luôn thích được yên tĩnh, xưa nay quen gặp mặt một mình." Người phụ nữ lắc đầu giải thích, "Thời gian cuộc hẹn sắp đến. Nếu mấy vị không đồng ý, tôi sẽ rút lại phí hoàn trả. Các người có thể đi ngay bây giờ. ”
Mặc dù cách nói chuyện có chút không hợp tình người, nhưng lại vô cùng phù hợp với tác phong làm việc khiêm tốn và không thể đoán trước của Giáo sư Lâm.
Tiểu Ngư thấy khuôn mặt Bạch Miêu và Hôi Miêu có vẻ nặng nề, rõ ràng là đang do dự, liền xung phong đứng lên, trả lời: “Tôi đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173830/chuong-142-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.