Chương trước
Chương sau
Nhan DUy An chính là một dạng người hay đề phòng người khác không thích nói quá nhiều về chuyện gia đình với người không liên quan, thậm chí cô nhớ lúc ở trường cấp 3 vì mỗi ngày Duy An chỉ lo đi học , quá trầm tĩnh lặng yên, lại ít tiếp xúc với bạn bè hay người ngoài, đến lúc chụp ảnh tốt nghiệp vì thầy giáo sơ sót không thông báo cho con bé, lúc bạn học cùng lớp chụp ảnh cũng không có một ai phát hiện Duy An vắng mặt, cũng không ai nhớ tới sự tồn tại của con bé. Sau này lên đại học, sau nhiều lần bị Nhan Tiểu Ngư khuyên nhủ, Nhan DUy An mới dần dần thay đổi đáng kể so với ngày trước rất nhiều, trở nên cởi mở hơn một chút cũng bắt đầu hòa nhập với bạn bè ,bắt đầu tiếp xúc với bạn bè bên ngoài hơn trước.
Nhan Tiểu Ngư mới tới D không lâu, chỉ gặp qua vài lần thầy giáo của Duy An, có lẽ là từ miệng Lâm Sách nói ra là Duy AN thường nhắc tới mình, nhưng mà điều này thể hiện cậu ta và Duy An nhất định có quen biết quan hệ có lẽ cũng không phải bình thường.
“ Duy An và NGô Viễn Thanh có ân oán hay không thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi tin hung thủ chắn chắn không phải là Duy An, chỉ là hiện tại toàn bộ chứng cứ bất lợi đều hướng về phía cô ấy, cần nhanh chóng tìm ra chứng cứ chứng minh Duy An trong sạch. Nhưng mà không cần quá lo lắng, Duy An học khoa tâm lý tội phạm, hiểu rõ vấn đề về luật pháp, thật ra không có chứng cứ trực tiếp, cô ấy lại không hề mở miệng thừa nhận mọi chuyện, cảnh sát tạm thời vẫn không thể kết tội cô ấy được. Bây giờ,đối với cô ấy im lặng là tốt nhất.”
Lâm Sách bình tĩnh hướng Nhan Tiểu Ngư nói xong lại gật đầu chắc chắn nói: “ Tôi tin chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi, Duy An trong sạch, tôi sẽ hết sức giúp mọi người một tay, chị đừng quá lo lắng.”
Không thể không nói, Lâm Sách là người rất hiểu lòng người, lại hết sức bình tĩnh, ấn tượng ban đầu lúc gặp là nụ cười sáng sủa, thân thiện, sau khi nói chuyện thì cậu ta rất biết đi vào lòng người, lời nói rất đúng trọng tâm làm cho Nhan Tiểu Ngư bỏ xuống mấy phần phòng bị, cũng hướng cậu ta gật đầu, nở nụ cười cảm kích.
Hôi Miêu nãy giờ vẫn giữ bình tĩnh, nghe được những lời của Lâm Sách nói cũng không tỏ thái độ gì, ngước mắt từ tốn hỏi : “Cậu và DUy An đều là trai tài gái sắc, nếu bên nhau chắc chắn sẽ khiến người khác ghen tỵ vì sao hơn một tuần trước hai người lại chia tay?”
Lâm Sách không nghĩ tới Hôi Miêu sẽ hỏi trực tiếp như vậy, có chút ngây người, bình tĩnh nhìn Hôi Miêu, “Vị tiên sinh này hỏi như vậy là đang đem tôi liệt vào danh sách những người đáng nghi ngờ sao?”
“À” Hôi Miêu ngôn ngữ hết sức trực tiếp, nói thẳng “Nếu hơn một tuần trước,cậu và Duy An chia tay có thể tạo động cơ gây án, cậu đối với Duy An sinh lòng hận thù gϊếŧ Ngô Viễn Thanh, vu oan cho Duy An chẳng hạn.”
“Vậy sao. . . . . . tôi lại hi vọng những lời ông nói vừa rồi là sự thật.”
Lâm Sách nhẹ nhàng nói ra một câu, khóe miệng cười khổ, trầm mặc hồi lâu sau đó mới khổ sở nói: “thật ngại quá, để cho mọi người hiểu lầm rồi, tôi và Duy An cũng không phải là quan hệ yêu đương gì cả.”
“Không phải người yêu?” Bạch Miêu hỏi ngược lại, có chút kinh ngạc, “Hỏi qua nhiều bạn cùng lớp và thầy giáo như vậy chẳng nhẽ mọi chuyện không phải như vậy?”
Ngược lại Nhan Tiểu Ngư lại không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nhỏ giọng nói tiếp “Vâng, cậu ta không phải bạn trai của Duy An.”
Hôi Miêu hướng Nhan Tiểu Ngư nói, Bạch Miêu cũng nghiêng đầu hỏi: “ Em gái cháu gần đây giống như cái gì cũng đang nói dối cháu, sao cháu có thể khẳng định như vây?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.