“Vâng, cháu chắc chắn .” Nhan Tiểu Ngư gật đầu xác nhận “Duy An mặc dù tính tình có chút trầm mặc ít nói, nhưng điều gì nên làm, không nên làm, nên nói dối , không nên nói dối , từ trước đến giờ con bé đều biết phải trái.”
“Xem ra, tình cảm đơn phương cùng tất cả cố gắng của tôi từ trước đến giờ đều không có bất kỳ kết quả gì....” Vẻ mặt vui mừng của Lâm Sách nãy giờ chợt vụt tắt trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, thất vọng, “Cô ấy luôn đề phòng, tôi muốn khi nào cô ấy chấp nhận tôi mới có thể trước mặt mọi người công khai nhưng mà trong lòng cô ấy tôi không có một chút trọng lượng nào, thậm chí ngay cả bạn bè bình thường cũng không bằng, rốt cuộc chỉ là người ngoài không hơn không kém.”
Mọi người nghe những lời này của Lâm Sách , đại khái hiểu được Nhan Duy An và Hòa Lâm sách có chút quan hệ với nhau, tuy nhiên mọi người cũng yên lặng nhìn vẻ mặt đầy buồn bã của Lâm Sách cũng không ai nói gì tiếp .
“Tôi từ nhỏ là một cô nhi, không cha không mẹ ,mười tuổi được dưỡng phụ nhận nuôi từ cô nhi viện, dưỡng phụ đối đãi với tôi giống như ruột thịt, những năm này cũng không có tìm thêm ai bầu bạn, tôi và dưỡng phụ cùng nhau sống nương tựa chăm sóc lẫn nhau. Chỉ là dưỡng phụ đi đứng không tốt, lúc trời trở rét hoặc mưa gió, thay đổi thời tiết thường bị đau bụng ,chân tay nhức mỏi, sau này dưỡng phụ lại chọn thị trấn D bốn mùa khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173800/chuong-127-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.