Chương trước
Chương sau
Nhan Tiểu Ngư, cô thật ngốc, tại sao, anh ta lại là người đầu tiên tìm được mình? Các quan chức, vệ sĩ cả hoàng tộc nước Bạch NGuyệt không có bất kì ai tìm thấy mình mà anh ta lại nhanh chóng tìm thấy mình đầu tiên....
Vì sao, vì sao vì sao vì sao a!
Cô không nói gì, lặng lẽ đứng lên, đút tay vào trong túi, cúi đầu đi thẳng xuống cầu thang .
Đường Táp thấy cô, nhưng cũng không đuổi theo, đưa tay vuốt đôi mắt mệt mỏi , nhẹ thở dài.
Hạ Lãng từ phòng cà phê đi ra, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy ở phòng thí nghiệm có mấy hộ vệ đang đợi ở cầu thang, chặn đường đi.
“Đường Táp anh là loại tiểu nhân âm hiểm !”
Hạ Lãng khẽ nguyền rủa một tiếng, nhấc chân muốn chạy.
Lại thấy hộ vệ cũng không có hành động gì muốn đuổi theo tóm lại, chỉ cung kính,bình tĩnh nói: “Đường thiếu gia phân phó, để cho chúng tôi hộ tống cậu tới bất kì đâu cậu muốn.”
Hạ Lãng ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Đường Táp đang đứng trước cửa phòng pha cà phê, nhưng mà quay lại nhìn thì chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.Hạ Lãng hừ nhẹ một tiếng, rồi kêu hộ vệ đưa cô đi biệt thự Nam Cung . Vừa tới cửa biệt thự Hạ Lãng vội mở cửa xuống xe, đang muốn tỏ vẻ khinh thường mà kiêu ngạo đi về biệt thự, lại nghe tiếng hộ vệ gọi lại, đưa ra một vật nói: “Đây là đồ cậu để quên trong phòng, Đường thiếu gia phân phó trả lại cho cậu, Hạ thiếu gia.”
Hạ Lãng thấy rõ thứ đồ kia, không khỏi lần nữa sửng sốt, ngẩn ngơ nhận đồ từ trong tay hộ vệ , khẽ siết ở trong lòng bàn tay.
Vũ khí này căn cứ vào hình dáng cổ của cô mà thiết kế, vì công nghệ tinh vi người khác có tới gần cũng không thể nhận ra chỉ có quen thuộc như Đường Táp mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất một ngày một đêm nghiên cứu ra.
Là Đường Táp thức cả đêm trong thời gian ngắn nhất chế tạo gấp đưa cho Hạ Lãng. Đôi tay nắm chặt, Hạ Lãng quay lưng lại, không nhịn được khẽ nói thì thầm, “Sao anh lại tốt với tôi như vậy?”.
Đường Táp đang đợi cách đó không xa , nghe được hộ vệ thông báo đã đưa đồ, mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người nằm ở ghế , cũng không điều chỉnh lại chỗ ngồi thoải mái, mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở đều đều dần chìm vào giấc ngủ. . . . . .
Nếu Lãng Lãng có thể . . . . . . Tha thứ cho mình là tốt rồi.
Rốt cuộc. . . . . . Cũng có thể ngủ.
Từ núi Thanh Dương đi về hướng biệt thự Nam Cung rất nhanh cũng đã đến giờ ăn tối. Bởi vì Thấu thiếu gia kia nhất quyết đòi nuôi cô, Nhan Tiểu Ngư trên đường đi nơm nớp lo sợ, núp ở trên ghế không dám lên tiếng, không dám cử động, chỉ sợ mình hơi một cử động một chút sẽ gây sự chú ý, anh ta lại sẽ giở trò.
Cô cũng không phải là vật nuôi, hơn nữa có thể tự mình nuôi mình, cần gì phải để anh ta nuôi mình...
“ Nhan Tiểu Ngư, cô thật ngốc, đối với cô mà nói, còn không biết có thích hay không. Vậy đi, tôi cho cô một ít thời gian, cho cô quen với tôi,dĩ nhiên, không được sự đồng ý của hai bên , tôi sẽ không làm gì quá phận với cô. Nhưng điều kiện tiên quyết là, chúng ta sẽ thử một cuộc sống của hai người yêu nhau, cô hiểu chứ?”
Hiểu sao?
Dĩ nhiên hiểu, lời anh ta nói ra cô đương nhiên hiểu đây là sự nhượng bộ lớn nhất đối với cô.
Thử cuộc sống của hai người yêu nhau ——— Nhan Tiểu Ngư rối rắm , cô sao dám tưởng tượng nổi cùng Thấu thiếu gia sống một cuộc sống của hai người yêu nhau đây. Còn có , Thấu thiếu gia đề nghị liền làm luôn, còn nói cô ngu ngốc, có biết lúc ở trường cảnh sát cô luôn đứng đầu không hả? Nhan Tiểu Ngư lặng lẽ, Nam Cung Thấu lái xe, trên đường đi không ai nói với nhau câu nào.
Đến trước siêu thị , Nam Cung Thấu chợt dừng xe, quay đầu, bình thản ra lệnh, “Cô, xuống xe.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.