Khi đi ra, đúng lúc đụng phải quản lý cửa hàng xuống tầng dưới kiểm tra loại cà phê nhập khẩu đang đi lên tầng,. Sau khi quản lý gặp cô gái và Rawson, không khỏi ngẩn ra, hỏi cô gái: “Cô cảnh sát, còn có chuyện gì cần điều tra sao?”
“Không có, đã không còn việc gì rồi!” Rawson trả lời thay cô ta bằng tiếng Trung Quốc chính gốc, giọng nói lạnh lùng, xa cách.
Dứt lời liền mang cô gái rời đi, nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Cô gái không nói câu nào, chỉ mỉm cười với quản lý liền nâng chân lên, bước nhẹ nhàng rời đi.
Quản lý nhìn bóng lưng cô gái và người đàn ông, cảm thấy khó hiểu và kỳ lạ, lẩm bẩm, “Sao cô ấy thay quần áo lại quay lại nhỉ, không phải cảnh sát đang ngủ là đồng nghiệp của cô ấy sao, sao bây giờ lại rời đi với người đàn ông ngồi trong quán cà phê một buổi chiều vậy?”
*****
“Giản, tôi đã xóa sạch toàn bộ tài liệu và hình ảnh của em ở nơi này, sẽ không để lộ bất luận sơ hở gì” Ra khỏi quán cà phê, đi đến dưới một cái cây, Rawson nhìn quán cà phê đối diện hỏi, “Nhưng quản lý, và người phụ nữ đang nằm ngủ trên bàn… Có cần tôi xử lý hay không…”
“Không cần” Cô gái không chút để ý trả lời.
“Đúng rồi Giản, đây không phải là tác phong của em, giữ lại bọn họ, chẳng lẽ em không sợ bọn họ sẽ để lộ thân phận của em…”
“Không cần.”
Cô gái vẫn lặp lại hai chữ đó, cho dù giọng điệu không đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173787/chuong-120-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.