Hạ Lãng Lãng lại buồn bực.
Nhân sinh tuyệt vọng, lúc cô tràn đầy chân thành nhiệt huyết ra đường đi theo Tiểu Ngư bôn ba bể khổ, lại bị coi như vô hình, còn vô tình bị vứt bỏ, cô là người nước ngoài, không quen đường lắm, di động cũng không mang theo, trên người không có một đồng nào, hoàn toàn bị ném vào cảnh khốn khổ!
Hai tay Hạ Lãng Lãng cho vào trong túi, đi qua đi lại mấy lần cũng không nghĩ ra được cách đi tới biệt thự Nam Cung cách nơi này khá xa, hơn nữa thời tiết nóng bức, da mặt cô lại dày mang theo chứng minh thân phận cảnh sát của Nhan Tiểu Ngư quay về quán cà phê.
Trong quán cà phê vẫn không có mấy người như trước.
Lãng Lãng muốn một ly cà phê, mượn điện thoại ở quán cà phê gọi điện về biệt thự Nam Cung, để lại lời nhắn liền ngồi một mình gần người đàn ông vừa mới đọc báo giấy, chán muốn chết uống cà phê đợi.
Cuối cùng lúc này cô cũng nhìn thấy người đàn ông cũng uống xong một ly cà phê, để tạp chí trong tay xuống, lấy điện thoại ra ấn số.
“Giản, là tôi… Ừm, mọi chuyện xong rồi, em không cần lo lắng… Ha ha, đúng vậy, có vẻ như em không biết hai chữ lo lắng viết như thế nào… Bên chỗ em thế nào…”
Người đàn ông nói tiếng Tây Ban Nha, Hạ Lãng Lãng biết một chút, cho nên câu hiểu câu không.
Cô nghe người đàn ông tiếp tục nói: “Em làm việc lúc nào cũng có phương pháp khiến người ta không đoán được, Giản, em đúng là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173786/chuong-120-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.