Nhan Tiểu Ngư giật mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ Nam Cung Thấu đọc được suy nghĩ của người khác, anh ta đọc được suy nghĩ của mình, hiểu được mình không muốn ngồi chung xe với anh ta nên mới bảo cô xuống xe đi mua thức ăn?
Ah, thật mà khó để hiểu được lòng người, nhưng mà không còn cách nào khác cô phải nghe theo!
Nhan Tiểu Ngư gật đầu mạnh, vội vàng nói với Nam Cung Thấu: “Được , vậy anh chờ một chút, tôi đi mua đồ ăn tối.”
Dứt lời, liền mở cửa xe nhảy xuống, đi vào trong siêu thị . Chân đang chuẩn bị bước đi, lại nghe được phía sau có tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ, Nam Cung Thấu một thân tây trang được cắt may tỉ mỉ, cao quý, anh tuấn phong thái bất phàm, cũng bước xuống theo.
Gì đây...anh...anh..anh ta , xuống xe làm gì ?
“Đi thôi.”
Nam Cung Thấu đi tới phía sau cô, thấp giọng nói, xong liền đi vào siêu thị .
Cơ thể Nhan Tiểu Ngư chấn động, các tế bào trên cơ thể như dựng đứng hết lên, khẩn trương , vội vàng chạy theo phía sau Nam Cung Thấu, thận trọng nói: “Nam Cung Tiên Sinh, thật...thật ra thì, tôi có thể tự đi mua được. . . . . .”
“Hửm?” Nam Cung Tiên Sinh mí mắt rủ xuống, lười biếng nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Ngư đang khẩn trương , không nhanh không chậm hỏi, “Thế nào, cô biết tôi muốn ăn gì?”
Tôi cũng không phải là giun đũa trong bụng anh , có thể biết anh muốn gì sao? Hơn nữa, anh nói cho tôi biết là được rồi còn gì! cần gì phải nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173789/chuong-121-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.