Tiểu Ngư còn đang do dự có nên nghe máy hay không, khi di động vang lên đến giây thứ mười, bỗng nhiên di động có một âm thanh nhỏ giọt vang lên, tự động kết nối.
Cô muốn tắt điện thoại theo bản năng, nhưng chưa kịp ra tay, liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp ổn định xuyên qua không khí truyền từ di động đến khiến người ta an tâm, “Vẫn chưa về nhà.”
Bỗng nhiên trong lòng Tiểu Ngư chua xót, không biết vì sao nghe thấy giọng nói của anh, cô có chút kích động muốn rơi lệ.
“Tôi…” Cô để điện thoại ở bên tai, nhỏ giọng trả lời, “Không có nhà…”
Không hiểu sao chua xót trong ngực tuôn đầy ra.
“Gì mà không có nhà” Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng ít đi vài phần lạnh lùng thường ngày, “Sớm hay muộn em cũng là người của tôi, người nhà Nam Cung, không cho phép em nói những lời ủ rũ này.”
Ai là người nhà Nam Cung anh chứ…
Ai sớm hay muộn cũng là người nhà anh hả…
Tiểu Ngư nghĩ đến những lời này, hốc mắt lại chua xót, lộ ra đỏ hồng, nước mắt nóng bỏng bắt đầu dâng lên.
“Tôi…”
Muốn mở miệng, muốn hỏi anh, muốn nói toàn bộ chuyện hôm nay gặp phải ra, vấn đề hóc búa của Duy An, đều nói cho anh hết… Nhưng cô khó mà mở miệng.
Bởi vì bọn họ không thân chẳng quen, không phải bạn không phải người yêu, cô không biết nên lấy thân phận gì đi trình bày, cũng không biết anh muốn dùng thân phận gì để nghe.
“Lần sau lại khóc, khóc ở trong ngực tôi ấy, tôi không cho phép người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173780/chuong-117-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.