Nhan Tiểu Ngư đi về phía trước, ôm lấy đầu, yên lặng bước đi, mãi mà không nói gì.
Cuối cùng bây giờ Hạ Lãng cũng học xong nhìn bầu không khí, không dám nói đến chuyện ăn cơm nữa, yên lặng đi theo sau bóng dáng của cô, không dám nói một câu…
Hạ Lãng không hiểu luật pháp, huống hồ cô là người nước Bạch Nguyệt, chỉ có Đường Táp và chú An là hai người quen ở bên cạnh, dính dáng đến vụ án hình sự, cô cũng không biết nên xử lý như thế nào, cho nên lúc này ngay cả lời an ủi, cô cũng không biết nên nói sao.
“Đúng rồi, Lãng Lãng.”
Tiểu Ngư quay đầu lại, nhẹ giọng đặt câu hỏi, giọng điệu bình tĩnh, bình thản, “Ngày hôm qua khi cô tới, tiếng bom nổ rất lớn, lời cô nói tôi gần như không nghe thấy gì cả. Lúc ấy cô… Có phải có gì muốn nói với tôi hay không?
Thực ra lúc ấy Lãng Lãng muốn nói chỉ vì Nam Cung Thấu cảm thấy gương mặt cô quen thuộc, mới sản sinh du͙ƈ vọиɠ chinh phục con mồi, muốn nói cô đừng nên tin toàn bộ lời ngon tiếng ngọt của Nam Cung Thấu, bởi vì sau khi anh ta đạt được, có khả năng vứt bỏ Tiểu Tiểu Ngư rất lớn…
Muốn hỏi nhất là những ảnh chụp này - - những cái này do Đường Táp nhìn thấy ở đó, rõ ràng Nam Cung Thấu rất xảo quyệt, ảnh chụp dày đặc vết thương cùng với quá khứ của Nhan Tiểu Ngư .
Nhưng lúc này, dưới tình cảnh như vậy, bỗng nhiên Hạ Lãng nghĩ đến lời Đường Táp nói, hiểu rõ ý những lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173779/chuong-116-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.