“Đi đi.”
Tiểu Ngư vẫy vẫy tay về phía bọn họ, niềm nở cười một tiếng: “Không cần cảm ơn tôi, nên cảm tạ nhân dân, cảm tạ xã hội, cảm tạ pháp luật đã tha thứ cho các anh...”
Không cầu những người này cảm kích mình, chỉ cầu những người này sửa đổi thật tốt, từ đó làm một con người tốt!
A... Cô lại trợ giúp thật nhiều người!
Hai mắt Lý Chấn vằn đầy tia máu, trong lòng cực kỳ bi phẫn, tuyệt vọng cứ vậy bị tha ra ngoài...
Tiểu Ngư quay đầu, nhẹ nhàng thở ra, cảm khái cười một tiếng với đông đảo người áo đen: “Cảm giác giúp người rất tốt, không phải sao?”
Nội tâm đám người áo đen cuồng nhiệt, tất cả gào khóc----
Gϊếŧ người trong vô hình, hủy người với nụ cười lúm đồng tiền, gào khóc Nhan tiểu thư chúng tôi thật sự rất sùng bái cô!
“Mười phút.”
Sau khi đám người Lý Chấn rời đi, toàn bộ người mặc áo đen lui ra, Nhan Tiểu Ngư nghe thấy một tiếng nhắc nhở từ phía sau.
Chủ nhân của giọng nói này, thật đúng là Thấu thiếu gia vĩ đại.
Đối với loại phương thức lên tiếng không mãnh liệt lại hù chết người này, Tiểu Ngư luôn có thể cảm nhận được có điều không lành, vì vậy ôm cánh tay quay đầu hỏi: “Cái gì mười phút...”
“Khoảng cách hai tiếng.” Thấu thiếu gia hòa ái nhắc nhở, mặt mỉm cười: “Còn có mười phút.”
Tiểu Ngư cứng người, không ngờ vấn đề rắc rối khiến cô thấp thỏm lại quay trở lại rồi.
“Tôi... Tôi vẫn là muốn đi tìm điện thoại...”
Cô nhớ bản thân còn phải báo bình an với một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173759/chuong-107-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.