Nam Cung Thấu trầm mặc, nắm cánh tay Tiểu Ngư, dẫn theo cô ra khỏi căn phòng dưới đất, trầm giọng ra lệnh: “Lệnh cho mọi người đi hai đường nam bắc, rút về tòa nhà Nam Cung.”
“Dạ, Thiếu Đương Gia.”
Bỏ túi bom vừa được thu hồi lại, không có cần thiết phải phức tạp, phương pháp xử lý cẩn thận nhất, chính là rút lui.
Nhưng Tiểu Ngư không ngờ tới là, bản thân mình và Thấu thiếu gia lại ngồi cùng một xe, hơn nữa, xe này chỉ có hai người bọn họ, người ở ghế lái, là cô!
“Nhan Tiểu Ngư.”
Thiếu gia ngồi ở ghế sau, lành lạnh ra lệnh: “Lái xe.”
Nhan Tiểu Ngư chậm chạp thắt dây an toàn, tra chìa, kiểm tra phanh xe, khởi động... Lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói nhắc nhở lạnh nhạt của Thấu thiếu gia từ đằng sau: “Nhan Tiểu Ngư, nếu em còn nhàn nhã như vậy, không bằng chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi...”
Rừmmm----!
Nhan Tiểu Ngư vô cùng khẩn trương, dưới chân khẽ run rẩy, dẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe thể thao hình giọt nước, thoáng chốc như mũi tên phóng đi, mang theo một đường cong xinh đẹp chạy ra ngoài, biến mất trước cửa căn phòng dưới đất, chỉ để lại một tầng bụi đất lơ lửng giữa không trung, hồi lâu mới chậm rãi rơi xuống, cảm khái thật là nhanh thật là nhanh.
Về điều này, Tiểu Ngư ngốc nghếch, vẫn rất có tiềm lực.
Thấu thiếu gia hứng thú mỉm cười, trong đầu, không khỏi xuất hiện kế hoạch cho tương lai....
~o0o~
Tổng bộ nhà Nam Cung.
“Cha!”
Một bé gái khoảng chừng mười hai tuổi mặc một chiếc đầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173760/chuong-108-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.