Khi Lý Chấn thấy có đàn em Nam Cung cầm ống tiêm đi vào thì không còn biểu tình ồn ào như lúc đầu, trong nháy mắt hóa thành bụi đất, có mấy phần tuyệt vọng.
Thấu thiếu gia có thiên phú về y dược và vi rút, mãi đến khi lên tám tuổi mới được phát hiện ra, nhưng đã đạt tới trình độ cao, cũng là mức mà trên đời này ít người có thể bằng.
“Mày... Mày muốn làm gì với tao...”
Lý Chấn giãy giụa, muốn lùi về sau, nhưng bị đàn em Nam Cung mạnh mẽ ngăn miệng lại, chặn luôn cả đường lui của gã.
Thấu thiếu gia dùng ánh mắt lạnh lẽo, hờ hững nhìn chăm chú gã.
Ngay lúc kim tiêm kia sắp đâm vào động mạch của Lý Chấn, Nhan Tiểu Ngư lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên, bắt lấy tay áo Nam Cung Thấu, vội vàng nói: “Đừng gϊếŧ người! Nam Cung Thấu... Đừng gϊếŧ bọn họ... Xin đừng gϊếŧ người vì tôi...”
Vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc.
Đừng gϊếŧ bọn họ.
Đám người Lý Chấn vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt hoang mang nhìn Nhan Tiểu Ngư---- Người phụ nữ bị bắt cóc này, chẳng lẽ không hề để ý đến hiềm khích lúc trước mà cứu bọn họ? Trên đời này, vẫn còn có người lương thiện lại ngu ngốc như thế tồn tại saoo?
Đàn em nhà Nam Cung cũng cả kinh, hết sức tức giận nhìn Nhan Tiểu Ngư---- Sai chính là sai, đúng chính là đúng, thắng thua quyết định sống chết, cho dù có thiện lương cũng có giới hạn, người hắc đạo phản cảm nhất chính là hành động như Thánh mẫu này, bọn họ nhìn lầm người rồi!
Thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173758/chuong-107-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.