"Giấu bom dưới đường ray xe lửa, thật đáng tiếc cho một ý định ngu ngốc." Tên thủ lĩnh nhìn Lý Chấn, sau khi khinh bỉ một câu, quay đầu báo cáo với Nam Cung Thấu: "Như Thiếu Đương Gia dự đoán, đặt mục tiêu lên vị trí đám người Lý Chấn muốn đào thoát, những túi bom Nano còn lại, toàn bộ đều đã được tìm lại, không bỏ sót một cái nào!" Vấn đề giải đáp---- Thứ quan trọng nhất, đương nhiên phải xuất hiện ở thời khắc quan trọng nhất. Đám người Lý Chấn thời giờ này vẫn một mực ngụy trang, nhưng không ngờ Thấu thiếu gia căn bản không nói một từ, một kích đã đánh chết, ở thời khắc quan trọng nhất, đơn giản imà thuận lợi tìm được đồ về. Tuy nói thành bại tại hành động này, nhưng là ngược lại, thành bại, tất cả đều nằm trong dự liệu của anh. Tiếp đến chính là một đám người mặc áo đen nối đuôi nhau mà vào, trên tay mỗi người đều ôm một chiếc rương màu đen được đóng kỹ, toàn bộ bỏ xuống ngay giữa tầng hầm, đếm sơ qua cũng phải 20 rương. Tên thiếu gia phi nhân loại này, cấp bậc biếи ŧɦái và kinh khủng sắp phá rách bề ngoài rồi. Nhan Tiểu Ngư ngồi trên đùi anh tỏ vẻ đang chịu áp lực thật lớn. "Hoàn mỹ ứng đối với nguy hiểm, cách xử lý ưu tú, đây là năng lực cơ bản nhất của người phụ nữ của tôi.” Thấu thiếu gia chợt bình tĩnh lên tiếng, cũng không hề quay đầu. Những lời này, giống như là nói với mọi người, hoặc như nói với Nhan Tiểu Ngư: "Người phụ nữ tôi chọn, không có lý do nào lại không tin tưởng cô ấy." Lúc nói lời này, giọng điệu của anh vô cùng bình thản, thế nhưng ngữ khí lại quyết liệt, làm cho mỗi người đều nín thở, có thể cảm nhận được sự trịnh trọng trong câu nói lành lạnh kia. Đại ca! Anh có thể đừng tiếp tục sống trong ảo tưởng được không, ai là người phụ nữ của anh! Tôi không hề có liên quan đến phần tử xã hội đen, không liên quan.. Nội tâm Tiểu Ngư gào thét, ngẩng đầu. Khi nhìn thấy đôi mắt đen giống như bảo thạch của Thấu thiếu gia nhìn chằm chằm mình, trái tim không khỏi run lên, không có tiền đồ cúi đầu, đỏ mặt, im lặng... Này! Hảo cảm tăng vọt kia là chuyện gì xảy ra! Nhịp tim không ngừng tăng nhanh là chuyện gì vậy chớ! Cảm giác kích động và ánh mắt muốn tin tưởng nhìn chằm chằm người ta như thế là sao đây.... Nhan Tiểu Ngư, chịu đựng, phải chịu đựng! "Các người động đến đồ của tôi, phụ nữ của tôi," Thấu thiếu gia dường như cũng không nóng lòng kết thúc mọi chuyện ở đây, mà là đưa mắt chuyển sang hướng đám người Lý Chấn, bình tĩnh hỏi năm chữ: "Muốn chết như thế nào?" Muốn chết như thế nào… Câu hỏi này, bình thản, trầm thấp, không lên, không xuống, giống như một câu hỏi thăm bình thường. Nhưng người nhà Nam Cung đều biết rõ, hỏi câu hỏi này, không có nghĩa Thấu thiếu gia làm việc thiện, mà có nghĩa là, Thấu thiếu gia muốn cho người đó cảm giác đau khổ, chết trong tuyệt vọng. Cho dù xông vào địa ngục, chọc giận Diêm La, chứ ngàn vạn lần đừng chọc Thấu thiếu gia. Những lời này, ngay từ lúc tầng thứ mười tám bị Thấu thiếu gia phá hủy, dường như đã biến thành nhận thức chung của toàn bộ người trong hắc đạo. Mà đối với đám người Lý Chấn tự cho là đúng bắt cóc người của Thấu thiếu gia mà nói, tất nhiên cũng rõ ràng biết được, bọn họ phải đối mặt với trừng phạt thế nào... Khi Lý Chấn thấy có đàn em Nam Cung cầm ống tiêm đi vào thì không còn biểu tình ồn ào như lúc đầu, trong nháy mắt hóa thành bụi đất, có mấy phần tuyệt vọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]