Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ bốn mươi tư: "Anh Tam! Anh Tam, anh Tam, anh Tam!"
;;;
Từ đứng dậy khỏi sofa đến lấy áo khoác trên giá tròng vào người, từ mở cửa bước ra đến khi lao xuống cầu thang mà chẳng kịp thay giày, chỉ ngót nghét vài giây nhưng Quan Cạnh hoàn toàn "chết máy".
Cậu thậm chí không ấn thang máy, mà đẩy cửa thoát hiểm lao vùn vụt xuống dưới.
Ngoài cửa chung cư không đèn, nhưng nhờ những đốm sáng li ti từ cửa sổ hàng xóm hắt ra và được phản chiếu qua lớp tuyết chưa được dọn dẹp, Quan Cạnh có thể trông thấy người đàn ông đang đứng cách mình vài bước.
Anh gói mình trong chiếc áo khoác cồng kềnh, khăn quàng được quấn chặt, chỉ chừa nửa khuôn mặt trên sống mũi. Nghe thấy tiếng bước chân, anh bỏ điện thoại còn sáng màn hình vào túi, ngẩng đầu nhìn Quan Cạnh.
"Quan Cạnh, giao thừa..."
Tiếng anh im bặt khi Quan Cạnh lao đến như gió, dang rộng vòng tay ôm anh.
"Anh Tam! Anh Tam, anh Tam, anh Tam!" Quan Cạnh ôm chặt Phó Tam Sinh, tiếng gọi rủ rỉ rù rì. "Em rất nhớ anh, anh Tam à... Sao anh đột nhiên đến đây?"
"Cảm động thì cảm động, nhưng đừng khóc." Phó Tam Sinh vỗ lưng cậu, mặc dầu cái ôm rất siết nhưng chẳng bảo cậu buông tay. "Tết nhất không được khóc."
"Em đâu có khóc, em lạnh thôi..." Quan Cạnh sụt sịt mũi, cọ sát vào tai Phó Tam Sinh. "Anh Tam đến đây lúc nào vậy? Anh nói sẽ đi du lịch mà?"
Phó Tam Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658340/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.