Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ bốn mươi lăm: "Chúc em năm mới vui vẻ, bé Quan."
;;;
"Mẹ con bảo bố xuống. Con đột nhiên ra ngoài chẳng nói chẳng rằng, mẹ lo, bảo bố xuống tìm con." Nhìn Quan Cạnh đang kéo tay Phó Tam Sinh, bố Quan nghiêm mặt trách. "Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng à? Con nắm tay nắm chân người ta làm gì? Buông ra, mau!"
Quan Cạnh hết cả hồn, vừa muốn phân trần đã trông thấy bố trổ tài "lật mặt". Ông nở nụ cười dễ mến với Phó Tam Sinh: "Chàng trai trẻ, con cũng không muốn xem Gala Mừng Xuân nên ra ngoài hóng gió nhỉ? Bác không biết hai đứa làm sao đánh nhau, nhưng bác biết tính con trai bác. Thằng bé này còn nhỏ, tính nóng, hễ phát điên là buông lời khó nghe. Con đừng để bụng nhé. Tết rồi, nên dĩ hoà vi quý." Vừa nói, ông vừa vỗ "bốp bốp" lên lưng Quan Cạnh. "Bố bảo con buông-tay-ra. Sao còn chưa buông!"
"Buông, buông! Con buông rồi còn gì!" Quan Cạnh hít hà, vừa xoa bả vai vừa đánh mắt nhìn Phó Tam Sinh. Cậu thở ra, miệng cười méo xẹo. "Bố của con ơi, hiểu lầm cả rồi. Bọn con nào đánh nhau."
"Để con trai ngoan giới thiệu với bố. Đây là Phó Tam Sinh, bạn con. Con thường gọi anh ấy là anh Tam. Kỳ nghỉ hè vừa rồi không có chỗ ở, chính anh Tam đã giúp con. Bọn con thân nhau lắm, cực kỳ thân." Quan Cạnh nhấn mạnh. Cậu nhìn Phó Tam Sinh, giọng khác hẳn. "Anh Tam, đây là bố em – một cựu hiệp khách giang hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658338/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.