Chương trước
Chương sau
Bị cha già bắt gặp làm Lâm Tri Dạng hơi ngượng ngùng. Hai người không thường thân thiết trước mặt người khác, hiếm khi gặp phải tình huống như này.

Nhưng cô không giống Úc Triệt, đỏ hết cả mặt, ngay cả tai và cổ cũng ửng hồng.

Khiến người yêu thương lại muốn trêu chọc.

Có lẽ vì giáo sư Úc dám chủ động, tự giác hôn cô. Chị giáo sư ngầu chưa được mấy giây đã bị ngăn nên chắc thấy mất mặt.

Thảm quá.

Lâm Tri Dạng bảo Úc Triệt ngồi xuống, "Không sao, chuyện gì ba em cũng từng trải qua."

Không nói thì thôi, giờ nói ra Úc Triệt còn ngại hơn, ước gì tìm được cái hố để chui vào.

Cô cắn môi dưới: "Tại em hết."

Đã lâu không cãi nhau với Úc Triệt, lòng Lâm Tri Dạng ngứa ngáy, trừng mắt: "Sao tại em? Em nói hôn một cái thôi, chị mới hôn lâu còn gì."

"Em...phiền muốn chết." Thấy Lâm Tri Dạng nằm giường bệnh, Úc Triệt nuốt đi lời muốn chửi "vô liêm sỉ", chạy trối chết ra mở cửa cho Lâm Huy.

Lâm Tri Dạng cười đến vết thương đau, cố gắng bình tĩnh lại. Cứng quá đi thôi.

Không biết Lâm Huy chạy đi đâu, người đã biến mất khỏi hành lang. Úc Triệt giữ cửa phòng, ngừa trường hợp Lâm Huy quay lại nhưng không dám vào.

Chết thật. Sao có thể để người lớn gặp chuyện này. May là người lớn trong nhà Lâm Tri Dạng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ảm đạm theo. Gia đình Lâm Tri Dạng sẵn lòng chấp nhận hai người còn nhà cô thì sao?

Nếu không phải vì người thân của cô, Lâm Tri Dạng đã không bị thương.

Nếu Lâm Huy biết chuyện, liệu có khúc mắc với cô không?

"Úc Triệt."

Lâm Tri Dạng gọi.

Kéo cô ra khỏi hoang mang, quay qua nhìn Lâm Tri Dạng, chỉ thấy người đó mỉm cười: "Đứng ngốc ở đó làm gì, lại rót giúp em ly nước được không?"

"Ừm." Úc Triệt đổ nước vào ly thuỷ tinh, giúp Lâm Tri Dạng ngồi dậy từ từ và đưa nước cho cô.

Lâm Tri Dạng cầm cốc uống mấy ngụm, nhìn Úc Triệt: "Sao chị biết chị hai đi tìm em?"

Úc Triệt không vui: "Chị hỏi."

"Chị cãi nhau với chị ấy?"

Úc Triệt không đáp, Lâm Tri Dạng hiểu, kéo người đến cạnh mình.

Chắc chắn đã nháo nhào một trận. Vì cô, chị giáo sư đã rất dũng cảm và chị thực sự có thể trở thành hiệp sĩ của cô.

"Em không sao, không bị chị hai làm sợ mà. Làm sao chị ấy có năng lực lớn như vậy? Em và ba em, đâu phải chị ấy nói đụng và đụng được, quá tự cao rồi. Tai nạn là do em không cẩn thận, thương tích không nặng. Chị thấy ba em chả lo lắng gì không? Chị đừng lo nữa."

"Vậy nên, Úc Triệt, đừng nghĩ em bị bắt nạt, em không yếu đuối như vậy. Hơn nữa chị đừng áp đặt tất cả lên bản thân, đừng tự trách mình."

Úc Triệt đứng ngơ ở cửa, mà Lâm Huy không có bên ngoài và cô đang thất thần.

Về vấn đề thất thần, Lâm Tri Dạng đoán được.

Sở dĩ khóc thành như vậy là do thấy tội lỗi.

Chị quá thích gánh hết trách nhiệm lên mình, thích để tâm chuyện vặt. Sống như vậy làm sao thở nổi?

"Vậy em có ghét người thân của chị không?" Hỏi xong mới thấy mình vô nghĩ, ngay cả bản thân còn chẳng ưa thì làm sao Lâm Tri Dạng thích được?

"Em không quan tâm, chỉ cần chị quyết tâm và sẵn sàng ở bên em là đủ. Họ như nào là chuyện của họ, nhiều lắm cũng chỉ gây chút chuyện rắc rối nhưng không sao, không sao cả."

Lâm Tri Dạng dựa vào đầu giường, tay trái nắm chặt tay Úc Triệt: "Chị không hiểu em sao? Em chỉ quan tâm đến chị thôi. Người khác, việc khác không là gì, không đáng để em dành thời gian suy nghĩ mà em cũng lười nghĩ."

Cô vui vẻ vì Úc Triệt muốn đồng hành với cô, buồn khi Úc Triệt bị gia đình làm phiền. Chỉ có hỉ nộ ái ố của Úc Triệt mới ảnh hưởng đến cô và cũng chỉ có Úc Triệt mới có thể làm được.

Mà tất cả những sự việc, sự vật liên quan đến sự đau khổ của Úc Triệt đều đã được định giá rõ ràng. Và từ khi Lâm Tri Dạng quyết định tái hợp với chị, cô đã sẵn sàng cho mọi thứ.

Tình huống tệ nhất là Úc Triệt không thể chịu nổi áp lực, chọn cách thỏa hiệp và rời bỏ cô.

Vậy cũng không sao. Cô có thể buồn, có thể khóc nhưng ít nhất hai người đã có kỷ niệm về khoảng thời gian tươi đẹp ấy và nó sẽ ở lại, mãi mãi đồng hành cùng cô.

Không uổng công cho tình yêu hai người.

Tình cảm không thể ép buộc, có kết cục gì cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể an ủi bản thân rằng quá trình mới quan trọng.

Chấp nhận sự chăm sóc của Lâm Tri Dạng đã là một thói quen, em có thể khám phá ra những yếu tố bất an trong lòng cô. Lâm Tri Dạng xây cho cô một căn phòng không thể xâm nhập, để che chở và bảo vệ nó.

Rõ ràng đang được dỗ dành, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy. Úc Triệt muốn khóc, vội quay mặt đi.

Nắm chặt tay, Lâm Tri Dạng kéo người yêu vào lòng, nhìn vào đôi mắt ấy: "Không được buồn, chị phải vui, em muốn thấy chị cười."

Khuôn mặt gần trong tầm tay tái nhợt vì thương đau nhưng không giấu được sự xinh đẹp và quyến rũ. Úc Triệt nhìn xuống, nhẹ giọng than thở: "Sao chị cười nổi đây? Em chỉ giỏi làm khó người khác."

Giáo sư Úc đáng thương đến đáng yêu như vậy khiến Lâm Tri Dạng có cảm giác muốn hôn. Vừa định đưa môi lên thì Lâm Huy xuất hiện.

Gần như cùng lúc đó, Úc Triệt rút lui, cô đứng dậy dạ thưa: "Bác Lâm."

Lâm Huy gượng cười, tự mắng mình quay lại quá sớm, rồi vì sao hai đứa này không đóng cửa hẵng nói chuyện? Người trẻ bây giờ không có ý thức về sự riêng tư chăng?

"Úc Triệt đến rồi sao." Ông thân mật, mời cô ngồi xuống nói chuyện, ngó qua Lâm Tri Dạng: "Ranh con, tinh thần tốt hơn nhiều nhỉ? Mới hồi chiều còn tưởng chết đi sống lại."

"Dạng Dạng sợ con lo lắng nên không báo, sao con tìm được?"

Úc Triệt thành thật: "Trong nhà có chút quan hệ."

Lâm Huy từng nghe Lâm Tri Dạng nói nhà Úc Triệt không bình thường.

Mà Lâm Tri Dạng cười cười hỏi ông là nếu nhà Úc Triệt không đồng ý, gây khó dễ với nhà họ thì làm sao.

Lâm Huy không đồng ý, ông khoác lác: "Con nghĩ thời buổi này muốn làm được là làm sao? Ba mươi mấy năm nay ba không làm chuyện vô ích, ai dám đụng tới ba? Con cứ yên tâm, ai làm khó làm dễ con thì về nói với ba, ba tìm người làm khó dễ họ lại."

"Đều do con bé đó, mai sau bác la nó." Lâm Huy trừng mắt với Lâm Tri Dạng. Đã bảo là đầu thú sớm nhưng một hai phải kéo đến bây giờ. Xem xem, để người ta lo đến phiền cả gia đình.

"Không trách Tri Dạng được." Úc Triệt vô thức bảo vệ Lâm Tri Dạng, "Vì con gấp, nhất quyết phải tìm em ấy. Con không chăm sóc tốt cho em ấy, xin lỗi bác trai."

Úc Triệt chân thành xin lỗi Lâm Huy.

Nếu Úc Hân đe doạ Lâm Tri Dạng theo kịch bản sẽ kéo Lâm Huy ra.

Cho dù anh hai đã nói với cô rằng chị hai sẽ không làm những chuyện vô đạo đức đó nhưng cô vẫn thấy có lỗi với Lâm Huy.

"Con bé này nói gì đó, bác hiểu vì sao Dạng Dạng không muốn nói cho con biết rồi. Sao có thể trách con không chăm sóc tốt cho nó được?" Lâm Huy chỉ vào mình, "Bác là cha nhưng vẫn chưa trách mình mà."

An ủi Úc Triệt: "Tai nạn mà con, tránh không được. Thôi, không có gì là ổn."

Lâm Tri Dạng khuyên rồi Lâm Huy an ủi nên Úc Triệt đã thông suốt nhiều chuyện. Hoá ra trong mắt họ, chuyện khủng khiếp đến đâu đều có thể biến thành những việc tầm thường không đáng nhắc đến.

Lâm Tri Dạng lạc quan, rộng rãi không phải không có nguyên nhân.

Trò chuyện xong đã muộn, Lâm Huy nói: "Bác không thể ở lại chăm nó, bác qua khách sạn kế bên. Đúng lúc con đến, vẫn còn cái giường nên tối cố gắng chắp vá cũng được. Mai bác sẽ nhờ người chăm sóc nó sau."

Hai người dính như keo. Nếu đêm nay ông không cho Úc Triệt ở đây chắc Lâm Tri Dạng sẽ tức chết.

Đúng như dự đoán, Úc Triệt không chỉ đồng ý mà còn đảm nhận thêm nhiều việc: "Không cần người đâu, từ nay, tối nào con cũng sẽ đến chăm em ấy. Mấy hôm nữa mới khai giảng nên cháu ở lại đây nốt."

Lâm Huy tra về, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Úc Triệt rằng ông đã chuẩn bị hết đồ dùng sinh hoạt.

Người đã đi, Úc Triệt mới nhận ra Lâm Tri Dạng nhíu mày ngồi đó và nhìn cô với vẻ mặt khó xử: "Em hại chị phải qua đêm trong bệnh viện."

Nhớ đến chuyện trước kia, bỗng nhiên kiên định: "Úc Triệt, chị về thôi, sáng mai lại đến."

Úc Triệt không hiểu sao bị đuổi: "Có giường sao không cho chị ngủ?"

"Chị không thích bệnh viện." Lâm Tri Dạng đau lòng chị: "Trước đây đến viện thăm cha xong thì gặp ác mộng."

Úc Triệt nhìn cô một lúc, quyết liệt lắc đầu: "Nhưng chị thích em hơn, muốn bên cạnh em." Nếu đêm nay không bên Lâm Tri Dạng thì cô mới gặp ác mộng.

Ai mà chả thích nghe lời âu yếm ngọt ngào, thấy Úc Triệt quyết ý không rời làm Lâm Tri Dạng cười cong cả mắt: "Vậy được thôi."

"Em chưa tắm đúng không?" Úc Triệt đã quan sát, trên chân chằng chịt mấy vết xước, chắc chắn mấy ngày không thể tắm.

"Chị lau người giúp em."

?

Nghĩ đến cảnh đó làm Lâm Tri Dạng ngại, hơn thế cô cảm thấy giáo sư Úc không nên làm chuyện này.

Vội lắc đầu: "Không, không, tay em không sao, em tự làm được."

Úc Triệt đến đây vì chăm sóc Lâm Tri Dạng, sao có thể để người bệnh tự làm? "Em ngại à?"

Lâm Tri Dạng muốn biện hộ, lại nghe chị giống như chủ nhiệm lớp, bình tĩnh nhận xét: "Sao em không ngại lúc không cần ngại nhưng lại xấu hổ lúc không cần xấu hổ?"

"....." Ngại ngùng còn phải có giờ sao? Nhưng bây giờ cô không kiềm chế được.

May là cởi quần áo xong, Úc Triệt giống hệt Liễu Hạ Huệ, tâm chị sáng trong nên Lâm Tri Dạng thôi nghĩ ngợi.

Nếu Úc Triệt giống cô thì xong đời.

Cẩn thận lau người cho Lâm Tri Dạng, Úc Triệt cẩn thận đến mức không có tâm tư nghĩ chuyện khác và hoàn tất công việc một cách nhanh chóng.

Còn giúp Lâm Tri Dạng thay quần áo mới.

Chân Lâm Tri Dạng có quá nhiều vết thương, đậm nhạt khác nhau. Úc Triệt đau lòng hỏi: "Nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"

Mặc dù lo lắng nhưng Lâm Tri Dạng không muốn tạo thêm gánh nặng tâm lý cho Úc Triệt, thế nên giả vờ không quan tâm: "Không sao đâu, trên đùi em không có gì."

Nhưng chân Lâm Tri Dạng vừa thon vừa dài, trắng trẻo và xinh đẹp. Nếu để lại sẹo thì thật sự rất tiếc.

Tâm trạng Úc Triệt tuột dốc và cô không có ý định che giấu.

Cho đến khi làm xong việc cho Lâm Tri Dạng mới quay qua giải quyết chuyện của mình. Cô đã vội đến mức chỉ chạy qua chứ không mang theo quần áo sạch, thôi thì mặc bộ đồ cũ này lăn lộn qua đêm.

Đối với người mất chứng sạch sẽ thì không thể thay quần áo trước khi ngủ là một loại cực hình. Song, cô nhịn.

Vì có thể ở cạnh Lâm Tri Dạng thì nó chẳng là gì.

Tắm xong và quay lại, hỏi Lâm Tri Dạng có cần đi vệ sinh trước khi ngủ không. Lâm Tri Dạng suy nghĩ một chút và nói: "Không cần."

Sau đó nói thêm: "Hôn chúc ngủ ngon em là được. Tiếp tục nụ hôn vừa bị gián đoạn hồi nãy ấy."

Úc Triệt ngồi bên giường còn lại, nghĩ xem ai kia có thực sự chỉ muốn một nụ hôn hay không. Cô thân thiện nhắc nhở người đó: "Nếu đêm nay em ngủ không tốt hoặc vết thương vỡ ra thì sẽ thành hồng nhan hoạ thuỷ."

"......"

Bị vạch trần ý định, Lâm Tri Dạng thẹn quá hóa giận cắn ngược: "Giáo sư Úc, chị nghĩ nhiều quá rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.