🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bọn hắn không rõ, Cổ Nhược Ca nhìn thấy càng là khinh bỉ cười.

"Vô Ngạn ngươi sợ sao? Đầu hàng ta tha cho ngươi mạng."

Vô Ngạn run rẩy quỳ xuống.

Bên trong Tiên Đạo Tông lúc này chính là một thân ảnh cầm kiếm, giữa quảng trường nội môn lại có một vết nứt chém đứt khán đài to lớn.

Một thân ảnh mặc trên mình màu đen y phục dựa vào khán đài, nàng chính là Ưu Linh trên miệng còn không ngừng chảy máu.

Vô Ngạn một bên lại là quỳ trên đất, nàng triệt để sụp đổ đối phương không phải là muốn xâm lấn Tiên Đạo Tông.

Đối phương muốn, Vân Phàm tới cứu giúp muốn giết chết hắn, Tiên Tông hắn đi cầu cứu Vân Phàm mong hắn không đến, còn có tỷ tỷ nàng chắc chắn sẽ không sao.

Ánh mắt nàng ngước nhìn lên, màu tóc tím mang theo suy sụp vẻ mặt. Cổ Nhược Ca nghiêng đầu nhìn xuống: "Ngươi lại nhanh chóng suy sụp như vậy?"

Nàng hơi thắc mắc, Vô Ngạn lúc đầu còn được Ưu Linh kéo né tránh, ngồi sụp xuống chưa có suy sụp, làm sao bây giờ lại sụp đổ?

Nàng không rõ.

Vô Ngạn ánh mắt bên trong nhìn thân ảnh nữ tử, được trên cao ánh sáng màu vàng chiếu xuống một màu hồng y phục, tóc đen chậm rãi bước tới trước mắt nàng.

Tay còn cầm kiếm, chậm rãi bước tới vừa đi vừa nói. Vô Ngạn cắn chặt răng, không ta không thể sụp đổ bây giờ, Vô Ngạn cắn chặt răng đứng dậy, hai tay xuất hiện lôi nguyên tố.

Cổ Nhược Ca vẻ mặt kinh ngạc: "Vô Ngạn a Vô Ngạn không cần phản kháng, ngươi cuối cùng vẫn là một từ chết a." Vô Ngạn đứng dậy hừ nhẹ.

Nàng đứng trước đối phương, nàng nhanh chóng đưa tay ra sau, gỡ xuống trâm cài tóc nàng vừa gỡ xuống.

Nàng màu tóc tím, không tự nhủ bay theo gió đi qua sau lưng, các đệ tử nhìn thấy Vô Ngạn đứng dậy thầm vui mừng trong lòng: "Vô Ngạn đại nhân, người đứng dậy chúng ta có khả năng kéo dài thời gian."

Chúng đệ tử biết không thể đánh thắng nữ nhân trước mắt này, chỉ mong Vô Ngạn đại nhân kéo dài thời gian, chưởng môn thông báo Vân Thiên Quốc.

Mang đại quân ra trợ giúp a, nếu không thật sự bọn hắn dù kéo dài thêm mạng sống, cuối cùng vẫn chết không có cơ hội.

Thấy Vô Ngạn đứng dậy gỡ ra trâm cài tóc, màu tím tóc còn bay theo gió sau lưng đối phương xuất hiện một đạo thương chân thân hư ảo.

Lại hóa thành một đạo màu tím linh khí, tay phải nắm lấy thanh kiếm chỉ thẳng mặt về hướng Cổ Nhược Ca: "Cổ Nhược Ca ta sẽ ngăn chặn ngươi!"

Cổ Nhược Ca hừ nhẹ, nàng cười đưa kiếm giống đối phương.

Tạo thành một cảnh tượng đẹp đẽ, phía Tiên Đạo Tông chính là một màu tím linh khí, uy áp tản ra ngoài thanh kiếm không ngừng tỏa ra uy áp bá đạo.

Mà một bên khác là Cổ Nhược Ca màu đen tóc được cài qua sau lưng, mặc trên mình váy dài màu hồng, uy áp tỏa ra dĩ nhiên vẫn là màu hồng.

Hai thân ảnh màu tím, màu hồng uy áp đánh vào nhau.

Ưu Linh một bên ho khan nhìn, không khỏi cảm thán hai người uy áp tỏa ra thật mạnh, làm chư vị đệ tử cách đó không xa nhanh chóng thối lui.

Bởi màu tím, thêm màu hồng linh khí tỏa ra uy áp bá đạo, lay động bọn hắn.

Nạp Yến trên cao nhìn xuống hai đạo linh khí to lớn, ngay chính giữa quảng trường nội môn, xung quanh trang trí nội môn ngày đó đã không còn.

Bị uy áp tản ra đánh bay, nàng nhìn xuống Vô Ngạn khống chế lôi nguyên tố: "Vô Ngạn nàng sẽ thua."

Nằm dưới nền gạch đá, Cổ Hà nghe vậy: "Không thể nào, Vô Ngạn đại nhân làm sao có thể thua?"

Cổ Hà run rẩy nói.

Nạp Yến khinh bỉ: "Ngươi biết cái gì một người sợ chết như ngươi, có biết Ưu Linh bị một kiếm chém trước ngực sao?"

Nghe vậy Cổ Hà sợ hãi, càng thêm sợ hãi Ưu Linh hắn tin tưởng nàng làm sao có thể thua, bên cạnh bị phế cảnh giới Hắc Nhân dần dần bước tới.

Hắn khập khiễng bước tới.

Bên trên bậc thang đi lên đại điện, chính là trước đại điên có ba thân ảnh, một thân ảnh nữ tử dĩ nhiên nàng là Nạp Yến nàng cũng là màu tím tóc, bất quá vẫn khác Vô Ngạn.

Còn có một nam nhân nằm trên đất, là Cổ Hà giọng núi run rẩy sợ hãi, hắn sợ hãi chính là Ưu Linh bị Cổ Nhược Ca một chiêu dễ dàng chém giết.

Thêm với là hắn sợ Cổ Nhược Ca, một bên Hắc Nhân bị phế vừa đi tới, hắn nhìn thấy vậy lắc đầu, hắn đã bị phế không còn nhiều thời gian.

May mắn thoát chết, hắn không chết tu vi lại mất, hắn không oán hận như vậy có cái may là được tu vi đi thay mạng hắn. Nạp Yến thấy hắn không nói gì.

Thấy một bóng hình bay tới là Hàn Thuyên, hắn may mắn thoát chết tới tìm huynh đệ Hắc Nhân: "Hắc Nhân, ngươi tu vi bị phế."

"Xong trận chiến này, nếu như chúng ta còn sống sót, ngươi huynh đệ của ta cùng ta sống ẩn dật a."

Nghe vậy Hắc Nhân gật gật đầu, hắn cùng Hàn Thuyên kết huynh đệ không lâu, hai người biết đối phương thật lòng huynh đệ.

Nạp Yến lại khinh thường, các ngươi hai nam nhân không cùng đấu kiếm ta thất đã may mắn, bất quá trận chiến này mới bắt đầu còn muốn Vô Nhạn ra tay.

Vân gia người tới hay không, còn không rõ.

Làm sao nàng biết trước? Nạp Yến không có nói, nàng tiến vào Tiên Đạo Tông cũng chỉ là trốn tránh sự kiện xảy ra, nàng muốn ẩn nhẫn tu luyện.

Đợi vô địch đi ra, không ngờ tới vẫn là xảy ra.

Bên dưới lúc này.

Dựa vào khán đại, Ưu Linh nàng nhìn y phục bị rách, nhanh chóng cởi ra, mặc vào màu khác áo, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Càng nàng muốn xảy ra chiến trận, ta muốn lui ra sau.

Ưu Linh thân ảnh nhanh chóng biến mất, màu vàng trên cao mây xanh chiếu xuống, nàng biến mất vào trong đạo màu vàng, trên cao thân ảnh la lỵ cười nhẹ.

Muốn gặp nha, ô ô lâu như vậy không gặp tỷ Sa Sa rất nhớ ngươi.

Nàng nhìn xuống dưới.

Vô Ngạn cầm trên tay lôi kiếm, thân ảnh biến mất một kiếm chém ra. Cổ Nhược Ca khinh thường: "Vô Ngạn ngươi là tu luyện lôi nguyên tố, liệu có thể tu luyện thêm kiếm pháp thành thục như thế sao?"

Nàng đây là chọc giận đối phương kéo dài thời gian, đợi người đến nếu như là bình thường người nàng đã một chiêu giải quyết hết tất cả, cái này cũng không giấu giếm.

Đây là chủ nhân đưa ra yêu cầu.

Cổ Nhược Ca tay phải đưa kiếm lên, không rõ nàng đường kiếm đánh ra, lại thấy Vô Ngạn lôi kiếm đánh ra bỗng một đạo ánh sáng màu hồng đi qua.

Thanh lôi kiếm trực tiếp bị đánh bay lên cao, bay ra xa xuất hiện một vết chém, lôi kiếm trực tiếp bị cắt thành hai mảnh, rơi xuống.

Lôi nguyên tố tản ra, Vô Ngạn giật mình tay còn run run, nàng thông minh tài trí dù cho trong trận chiến vẫn có thể suy nghĩ.

Vô Ngạn lại cười nhẹ, trí thông minh kỹ thuật với thực lực tuyệt đối có hữu hiệu sao? Ngươi thân ảnh thoát ẩn thoát hiện, xuất hiện trước mắt thấp cảnh giới.

Hay đồng cấp, dễ dàng né tránh làm đối phương khó cảm nhận ngươi bằng tinh thần lực, Vô Ngạn cười nhẹ trong tâm.

Đây chỉ là cảnh giới thấp bé a, đối với thực lực tuyệt đối, một chiêu đem ngươi giết? Kỹ thuật sao? Có một từ thôi: "Tử."

Nàng cười nhẹ, nhìn đường kiếm đã xuất hiện trên cổ mình, Cổ Nhược Ca tay không cầm kiếm còn đưa lên che miệng cười nhẹ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.