"Vô Ngạn ngươi thua." Vô Ngạn biết bản thân thật sự thua, dù có giẫy giụa đối phương dễ dàng lại đem nàng áp chế.
Cổ Nhược Ca nhìn ra bên trong ánh mắt Vô Ngạn khuất phục, không khỏi chế giễu thiên mệnh chi nữ dễ dàng khuất phục như vậy a.
Không thể nào đây, nàng lại nhìn Đậu Phụ, Thiết Ngưu cách đó không xa, đều là bằng hữu Lăng Thần nên nàng không có ra tay.
"Vô Ngạn đã thua, các ngươi còn nhẫn sao? Không đồng loạt ra tay sao?"
Nàng lời nói, chư vị đệ tử cách xa xa đều biết đây là khinh thường, khinh người của nàng, nhưng mà đối phương cảnh giới quá cao, chỉ biết cúi đầu không giám nói nhiều.
Xung quanh đệ tử trong lòng ủ rũ, Vô Ngạn thua vậy sai còn có thể giúp mấy người bọn hắn đây.
Chư vị đệ tử không ngốc, đồng lượt ra tay như lúc trước cảnh tượng mà thôi, nàng một chiêu càn quét hết tất cả, Vô Ngạn cúi đầu.
Chịu khuất phục: "Cổ Nhược Ca, ngươi muốn giết tùy ý ngươi, có thể hay không thả đi chư vị đệ tử ở đây?"
Cổ Nhược Ca nghiêng đầu: "Ngươi muốn dùng mạng của mình? Đổi lại tất cả đệ tử còn sót lại ở đây sống sao?" Vô Ngạn gật gật đầu.
Nàng trước khi chết cũng muốn cứu được đệ tử, để tông môn bồi tiếp một đời tiếp theo thiên khiêu, thấy vô Ngạn đã dùng đến tính mạng để chịu khuất phục.
Cổ Nhược Ca thở dài: "Ngươi dễ dàng chịu khuất phục như vậy sao?" Vô Ngạn không nói gì nàng ngồi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2553762/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.