Editor: Tiffany’s sister - Heo
Bạch Ngọc Khuyết không thèm để ý tới ánh mắt soi mói đầy địch ý của ẨnKhôi, nàng “Bạch bạch bạch” chạy vòng qua cái bàn rộng lớn, một mạchđi tới bên người Văn Trọng, đen mặt định nói chuyện, nhưng đột nhiênnghĩ đến gì, con mắt đảo một vòng, cả người - nhu tình chân thành sáplên người Văn Trọng.
Nàng nhanh chóng tìm tòi trong ký ức, học âm thanh điệu đà thường ngàycủa Tô Đát Kỷ, uốn éo người nói: “Ân ~~ không phải chàng đáp ứng ngườita ~ phải chăm sóc bản thân thật tốt, vì sao người ta vừa vắng mặt mộtlúc, thì chàng lại không nghe lời? hửm~”
Một tiếng “Hửm~”, Bạch Ngọc Khuyết nỗ lực mô phỏng theo Tô Đát Kỷ, đemâm cuối kéo thật dài... Lời vừa nói xong, nàng - mẫn cảm nhận ra được,vai của Văn Trọng nhẹ nhàng run rẩy, Bạch Ngọc Khuyết 囧—khổ tâm dữ dội,lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Tuy nhiên cũng may, da mặt nàng đủ dày, trong tích tắc phục hồi tinhthần lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bình tĩnh rút ra quyểnthẻ tre từ trong tay Văn Trọng, nhẹ nhàng đẩy “đã hoá đá”-- Văn Trọngmột cái, dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ,nói: “Văn Trọng ~ đừng nhìn nữa, chúng ta nên đi nghỉ trước, có được hay không vậy~~~~?”
Văn Trọng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt quái lạ nhìn kỹ Bạch Ngọc Khuyết đang “diễn sâu”, như là bị Tô Đát Kỷ nhập vào xác.
Bạch Ngọc Khuyết tinh tế phát hiện, một sợi gân xanh tầng tầng nhảy lênđến mấy lần trên thái dương của Văn đại soái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phong-than-xuyen-qua-thanh-ty-ba-tinh/1632624/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.