Editor: Tiffany’s sister - Heo
Lòng Bạch Ngọc Khuyết mừng muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được“được tiện nghi mà còn khoe mẽ”, bộ mặt làm làm vẻ bất cần đời, nàngtiêu sái phất phất tay, chính nghĩa đầy mình nói: “Ai nha, quốc sự làmtrọng, ta hiểu ta hiểu...”
Văn Trọng vừa buồn cười vừa tức giận nhìn cái người cười không thấy quêhương chỉ thấy răng mà còn muốn vờ như không có chuyện gì ---tiểu yêuquái.
Bạch Ngọc Khuyết đắc ý nửa ngày, đột nhiên nhớ tới thương thế của VănTrọng, nhất thời, tâm tình trở nên nặng nề, nàng nhìn hắn lo lắng hỏi:“Vết thương của chàng sao giờ vẫn chưa lành vậy? Đến cùng đã xảy rachuyện gì?”
Văn Trọng bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, qua một thời gian thì sẽ tự lành thôi.”
Lần này Bạch Ngọc Khuyết không bị lừa, nàng luôn cảm thấy, vết thươngkia rất cổ quái, lần trước, bởi vì là ban đêm, nên không nhìn rõ được,nay quan sát kỹ một phen, thì thấy rõ tổn thương của hắn đã sâu đếnnhường nào.
Vừa xác nhận tâm ý, giờ Bạch Ngọc Khuyết không ngại ngùng nữa, không để ý tới lí do của Văn Trọng, trực tiếp đưa tay kéo đai lưng của hắn, VănTrọng thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Tỳ Bà tiểu yêu, khuôn mặtnhỏ kiên quyết muốn nhìn vết thương kia cho bằng được thì tâm trạng củahắn xẹt qua một tia cảm động, sau đó được thay thế bằng bất đắc dĩ——
Một đời này của mình, xưa nay, chưa bao giờ gặp ai dám to gan lớn mậtđối xử với mình như vậy. Tiểu yêu quái này, tựa hồ làm cho mình cảm nhận càng nhiều cảm giác vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phong-than-xuyen-qua-thanh-ty-ba-tinh/1632625/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.