Chương trước
Chương sau
Editor: Tiffany’s sister - Heo​
Văn Trọng đi rồi, Đám yêu quái của Hiên Viên Mộ rốt cục triệt để thởphào nhẹ nhõm. Mọi người như trở về từ cõi chết, vì kinh hách còn chưahết mà lau mồ hôi lạnh. Lúc này, bọn họ mới chú ý tới đại nha đầu củaBạch gia--- người đã đem đến chấn động khủng khiếp cho bọn họ, vẫn còn ở lại chỗ này.
Ngay tức khắc, “rần rần rần”, toàn bộ lũ yêu quái vây quanh vị “yêu quái truyền kỳ”—Bạch Tiểu Ngọc rồi nhanh chóng khai thác thông tin nóng hổinày.
”Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, nói mau nói mau! Bằng cách nào mà cô quen được Văn thái sư vậy, đã thế còn có thể thỉnh hắn đến giúp nữa?” Đây là một cáigiọng tràn đầy hưng phấn kiêm bát quái...
”Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, không phải khi Hắc Kỳ Lân thấy yêu quái thì sẽ ănsạch sao, nhưng sao nó lại không ăn cô nha?” Đây là một cái giọng kinhngạc kiêm hiếu kỳ...
”Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, không phải giang hồ đồn đại Văn thái sư cực kỳhung ác sao? Tại sao sao lại khác với lời đồn thế hả?” Đây là một cáigiọng nghi hoặc kiêm háo sắc...
Bạch Ngọc Khuyết ôm sát Bạch Tiểu Giác trong lồng ngực của mình, đểtránh vóc dáng bé nhỏ của bé bị đám yêu quái đang tràn đầy hưng phấn kia đụng ngã xuống đất.
Bạch Ngọc Khuyết không nói gì, nhìn lũ yêu dùng ba tầng trong ba tầngngoài mà vây quanh mình, nàng chỉ muốn nói, mấy bác ơi, lời đồn khôngthể tin được, mọi người chưa từng nghe qua sao? Còn nữa, mọi người làmơn cho người ta trả lời từng câu chứ...
Ngay tại thời điểm Bạch Ngọc Khuyết còn đang khổ não vuốt trán thì, độtnhiên, thanh âm cấp thiết của một thiếu nữ trẻ tuổi lớn tiếng vang lên,tức thì hóa giải quẫn cảnh của Bạch Ngọc Khuyết —— “Các ngươi mau tránhqua một bên! Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, cô mau nói cho ta biết! Văn thái sư…hắn đã có vợ chưa? Còn thiếp …thiếp thì sao? Hắn có dự định cưới tiểuthiếp không?”
Lời vừa nói ra, trong khoảnh khắc, những yêu quái đang ầm ĩ xung quanhchợt sững lại, từng người từng người dùng ánh mắt quái lạ nhìn cái vịđang dùng sức đẩy ra lũ yêu mà chen lên, trang phục lộng lẫy, trang dung lòe loẹt, nhưng khuôn mặt thì trẻ măng---- bạch tuộc yêu.
Bạch Ngọc Khuyết quay đầu lại, thì đập vào mắt nàng là một khuôn mặt đậm chất ”hải sản”, nhất thời bị dọa sặc cả nước miếng, ho đến khọm cả cái lưng “ khặc khặc” —— chỉ thấy vị yêu quái “hải sản” này tuổi khoảngmười bốn mười lăm, mặc một cái quần bảy màu cầu kỳ, thượng vàng hạ cámche đi mấy chục cái xúc tua đang lay động theo gió ở bên dưới váy, dùđã tu thành hình người nhiều năm, thoạt nhìn, vẫn y nhưng một “bé mực to con”...
Bạch Ngọc Khuyết nhìn về bên trên, thì thấy một khuôn mặc dày đặc sonphấn, hum nàng muốn tắc thở. Bình tĩnh đè xuống đáy lòng đang gào thét“Cô nương à, khi đi ra đường, cớ gì không mang theo cái gương, vì sao vì sao a“. Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết bình tĩnh đáp lại: “chuyện này... Tacũng không biết nữa, hôm nào rảnh, cô tự đi hỏi hắn thì hơn.”
Bạch tuộc yêu thất vọng “Ồ” một tiếng, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, conngươi lập tức sáng ngời, hưng phấn xoay người về phía lũ yêu đắc ý nói:“Hì hì, lúc nãy mọi người có thấy không? Văn thái sư quay về phía của“người ta” mà nhìn vài lần nha, hì hì, nhất định là hắn coi trọng ngườita rồi, nhưng mà —— “
Bạch tuộc yêu nói được nửa câu, thì đột nhiên xoắn xuýt nhíu nhíu cặplông mày nhỏ bé, rồi quyệt quyệt cái miệng rộng đầy son đỏ như máu củamình, khổ não nói: “Nhưng mà Triều Ca cách Hiên Viên Mộ rất xa nha, nếu người ta đi theo Văn thái sư, sau này sẽ không thể thường xuyên về nhà được ~ ô ô, không thèm hàn huyên với các ngươi nữa! Người ta phải vềsuy nghĩ cân nhắc thật kỹ, rốt cuộc có nên gả cho hắn hay khôngđây~~~~...”
Nói xong, một bóng người mang màu sắc rực rỡ, chợt uốn một cái, vẫy một cái yểu điệu đi mất.
Ồ? Gió lớn từ đâu đến vậy? Lạnh quá!! Ngay lúc lũ yêu quái còn đangmiễn cưỡng rùng mình lạnh lẽo, thì bên trong đám yêu quái chợt truyềntới âm thanh thì thầm của một người thanh niên trẻ: “ Bệnh điên của nhađầu Tiểu Ngư này... Thực sự càng ngày càng nặng a...”
Bạch Ngọc Khuyết trợn mắt há mồm nhìn kỹ vị bạch tuộc yêu đang dùng mộtbước lùi ba bước tiến dần dần đi xa kia, nửa ngày, mới phục hồi lại tinh thần, mắt tuôn ra hai hàng nhiệt lệ to như cọng mì, tâm tình kích độngnắm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Tiểu Giác xoa mấy lần, Bạch Tiểu Giác kỳquái nhìn nàng, quan tâm hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi bị sao vậy?”
Bạch Ngọc Khuyết nghẹn ngào nói: “Không... Không có gì, tiểu giác a, tỷchỉ đột nhiên tiếc nuối Ðát Kỷ mỹ nhân không ở đây a, bằng không, nàngsẽ biết tỷ tỷ Tiểu Ngọc của ngươi là một thanh niên cực kỳ bình thường... Ô ô...”
Bạch Tiểu Giác nghi hoặc, chớp chớp đôi mắt to đen lay láy, duỗi ra cánh tay nhỏ múp míp như ngó sen, bộ dạng như tiểu đại nhân,vỗ vỗ eo củaBạch Ngọc Khuyết, an ủi: “Tỷ tỷ đừng buồn, chúng ta mau về nhà đi. Đểmẫu thân làm cho tỷ mấy món thiệt ngon.”
Lúc này Bạch Ngọc Khuyết mới nhớ tới bạch phụ Bạch mẫu còn đang ở đây,nhanh chóng hướng về lũ yêu đang vây xem xung quanh mình mà hét lớn:“Đừng chen lấn nữa! Vấn đề của mọi người, sau này ta sẽ giải đáp hết,giờ ta có việc phải đi trước!” Nói xong nắm tay nhỏ của Bạch Tiểu Giác, dùng sức chín trâu hai hổ mới ngạnh ép chen ra ngoài từ giữa đám yêuquần đang còn thất lạc kia.
Bạch phụ Bạch mẫu thấy con gái rốt cục đi ra, một người một bên, nhanhchóng kéo tay áo của Bạch Ngọc Khuyết, mang nàng tới một cái chân núiyên lặng xa xa, rồi mới thả ra.
Tính tình Bạch mẫu nôn nóng, quay đầu hỏi: “Tiểu Ngọc, cái nha đầu chếttiệt kia, vừa đi một cái thì đã tròn một năm, thế mà không gửi bất cứtin tức gì về nhà, con có biết rằng ta lo lắng cho con biết bao nhiêukhông?”
Bạch mẫu càng nói càng tức, không nhịn được duỗi ra một ngón tay trạctrạc cái trán bự của Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết thì mặt đầy đaukhổ không dám né tránh, chỉ oán thầm không ngừng trong lòng cái vị Tỳ bà tinh tiền nhiệm: Ngươi lại bắt ta dọn rác nữa rồi!
Tính tình Bạch phụ cẩn trọng hơn một ít, thấy đại nữ nhi vẻ mặt đau khổnhư mướp đắng, thì nhanh chóng kéo tay của Bạch mẫu lại, cẩn thận quansát bốn phía một phen, thấy không có ai, thì mới cẩn thận hỏi Bạch NgọcKhuyết:
”Tiểu Ngọc, con hãy thành thật nói cho cha biết, Nữ Oa nương nương pháicác ngươi đi Triều Ca để làm gì? Lúc trước, khi con tiếp được ý chỉ thìvội vã đi mất, cha và mẹ cũng không kịp hỏi con, đến cùng là nhiệm vụgì? Chuyện này có nguy hại đến tính mạng của con không? Còn có, lần nàysao con lại đột nhiên trở về một mình? Chẳng lẽ bên kia xảy ra chuyện gì sao?”
Nhìn ánh mắt ân cần của bạch phụ Bạch mẫu, Bạch Ngọc Khuyết chỉ có thểcười khổ: “Phụ thân, mẫu thân, không phải con đã nói cho hai người rằng, nương nương có chỉ, nhiệm vụ lần này không được phép tiết lộ với bấtkỳ ai sao. Lần này con trở về, vì giúp Ðát Kỷ tỷ tỷ làm việc, sau khiđại chiến kết thúc, con sẽ theo đại quân Ân Thương trở về Triều Ca.”
Thấy ánh mắt của bạch phụ Bạch mẫu càng ngày càng lo lắng, Bạch NgọcKhuyết đành phải an ủi: “Cha mẹ yên tâm, con sẽ tự bảo trọng, sẽ khônglàm gì nguy hiểm đến tính mạng mình.”
Bạch mẫu thoáng hiện lên một ánh mắt lo lắng, đột nhiên, bà nghĩ đến một chuyện, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Bạch Ngọc Khuyết nhắc nhở:
”Tiểu Ngọc, nương vẫn luôn lo lắng, sợ con ở bên ngoài yêu sai người,không công tổn thương tâm trí, không nghĩ tới, giờ con lại...
Tiểu Ngọc, hôm nay nương thấy vị Văn thái sư kia, tuy hắn không phải làmột kẻ đại gian đại ác, thế nhưng, vị này thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nghe nói hắn không chỉ là nội môn đệ tử đời thứ ba ưu tú nhấtcủa Tiệt giáo, e rằng bản lĩnh của mấy vị sư thúc kia cũng không bằnghắn! Hắn lại là ứng cử viên sáng giá cho vị trí giáo chủ đời thứ ba của Tiệt giáo. Nói chung, vị Văn thái sư này thật tiền đồ vô lượng, con...
Con cẩn trọng mà nghe nương khuyên một câu, đừng ảo tưởng nữa, chờ conhoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa nương nương, thì mau mau trở về Hiên ViênMộ đi, nương sẽ tìm cho con một vị phu quân thật môn đăng hộ đối thật,một nhà của chúng ta sẽ an phận cùng sống ở Hiên Viên Mộ này, con thấycó được không?”
Bạch phụ cũng khuyên: “Đúng đó, Tiểu Ngọc, nghe lời của mẹ con đi, Vănthái sư là người cao cao tại thượng như vậy, tương lai hắn sẽ uy chấntiên giới chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, người như vậy ắt không phảilà thứ mà những yêu quái bé nhỏ như chúng ta có thể trèo cao nổi, giờthừa dịp tình căn còn chưa quá sâu, con hãy mau mau bỏ những ý nghĩkhông thiết thực này đi.”
Lòng của Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, thở dài: Ý tốt của hai lão nhângia ta hiểu, nhưng sự thật không phải như vậy nha, ai bảo cái vị đạibăng sơn Văn Trọng kia lại ưu tú như vậy chứ hả, không chiến mà hàng,không phải là phương châm sống của Bạch Ngọc Khuyết này ~~ tuy nhiên,mặt của nàng lại làm bộ khiêm tốn thụ giáo:
”Dạ dạ, con biết rồi, cha mẹ cứ yên tâm đi, thời gian không còn sớm, con phải trở về bên kia rồi, chờ con hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ trởvề thăm mọi người!”
Bạch Ngọc Khuyết nói xong không lại nhìn ánh mắt lo lắng của bạch phụBạch mẫu, cẩn thận ngồi xổm người xuống, quơ quơ tay nhỏ của Bạch TiểuGiác, cười nói: “Tiểu giác, tỷ tỷ đi nha, đệ ở nhà phải ngoan ngoãn,biết chưa?”
Bạch Tiểu Giác nước mắt mắt lưng tròng lôi kéo tay của Bạch Ngọc Khuyếtkhóc nức nở: “Tỷ tỷ, tỷ đừng đi, tiểu giác không muốn xa tỷ tỷ, ô ô...”
Bạch Ngọc Khuyết bị nước mắt của Bạch Tiểu Giác làm cho con tim run rẩy, nhưng thân bất do kỷ, chỉ đành phải an ủi đệ đệ vài câu, lúc này mớiquyết tâm phủi tay Bạch Tiểu Giác ra, cáo biệt Bạch gia bốn người, rồixoay người rời đi nhanh chóng.
Phía sau, Bạch mẫu thấy bóng người của con gái đang nhanh chóng rời đi,nửa vui mừng nửa lo lắng nói: “ Nha đầu Tiểu Ngọc này, mới đi có mộtnăm, giờ nhìn lại thật hiểu chuyện hơn so với lúc xưa, ai, chỉ hy vọngcon bé có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa nương nương, đừng ở bên ngoài chịu khổ nữa.”
Vẫn không lên tiếng, Bạch Tiểu Hoàn lại đột nhiên cau mày nói: “Mẫuthân, sao có thể nói là tỷ tỷ chịu khổ được! Được Nữ Oa nương nươngtuyển chọn, là vinh quang tột độ, hơn nữa, con thấy bản lãnh tỷ tỷ thậtlớn, thậm chí, ngay cả nam tử như Văn thái sư mà còn có thể dụ dỗ, bởivậy chúng ta cũng không cần lo lắng cho tỷ tỷ nữa —— “
Một câu này vừa vang lên, đột nhiên, bị Bạch phụ quát lớn: “Tiểu Hoàn!Im miệng! Con là cái đứa không hiểu chuyện gì cả, pháp lực của tỷ tỷ con vốn không cao, ở bên ngoài nguy cơ trùng trùng, sao con có thể nóinàng như vậy!”
Bạch Tiểu Hoàn sợ sệt cúi đầu, trong ánh mắt lại tràn đầy căm giận không ngừng: Trong đầu vẫn không ngừng “tua lại” sự tình hôm nay, bóng ngườituấn mĩ như thiên thần của vị kia, trên thế giới này, e rằng không cònnam tử nào có thể so sánh được? Không nghĩ tới, ngố tàu như tỷ tỷ, mà có thể chó ngáp phải ruồi, mỗi ngày đồng hành cùng người kia! Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, Bạch lòng Tiểu Hoàn chợt đau nhói khó chịu.
Khi Bạch Ngọc Khuyết triển khai Thuấn Di Thuật, lặng lẽ trở lại doanhtrại của quân Ân Thương, thì kinh ngạc phát hiện, toàn quân người ngườivui rạo rực, cách đó không xa, Bạch Ngọc Khuyết nhìn thấy Tiểu Cát đangnhẹ nhàng đi tới, thì nhanh chóng đón đầu tò mò hỏi: “Tiểu cát, xảy rachuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại cao hứng như vậy?”
Tiểu cát thấy Bạch Ngọc Khuyết, lập tức hài lòng cười nói: “Bạch cônương! cô không biết sao, sáng nay di tộc hướng về thái sư đại nhân củachúng ta dâng lên hàng thư nha! Thái sư đại nhân đã ra lệnh khải hoàn về triều, còn vị nữ thủ lĩnh của di tộc kia, lần này cũng cùng chúng tatrở lại Triều Ca nha ~ ha ha, không nghĩ tới này trận chiến này lạithắng lợi nhanh như vậy, ngày mai được về nhà rồi, nên mọi người đêu cao hứng.”
Lòng Bạch Ngọc Khuyết lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu còn tiếp tục đánhnữa, với tình trạng cơ thể của Văn Trọng bây giờ, e rằng sẽ khó mà đoántrước được gì.
Từ biệt xong Tiểu Cát, vì lo lắng thương thế Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng tiến tới soái trướng, ngờ đâu, vừa mới vén rèm, thì nhìnthấy cảnh tượng làm cho lòng nàng cứng lại:
Một thân huyền bào Văn Trọng đang ngồi thẳng tắp ở sau cái bàn, bàn taython dài cầm một quyển sách lụa. Mà vị nữ thủ lĩnh di tộc --Ẩn Khôi, thì ngồi ở phía đối diện cái bàn, cả người đều nằm nhoài lên bàn, ánh mắtnàng nóng rực nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Văn Trọng, âm thanh mềm mị như nước, so sánh với khí tức tàn nhẫn của nàng ở trên chiến trường hômqua, hoàn toàn như hai người khác nhau: “Văn thái sư ~ lần này tới Triều Ca, người ta chưa quen nhân sinh, nên dọc đường, kính xin ngài chăm sóc nhiều hơn a ~ “
Hai mắt Văn Trọng chăm chú đọc kỹ hàng thư trong tay mình, nghe vậy thìhững hờ gật gật đầu: “Hừm, cô nương không cần lo lắng, quân ta chắc chắn cố gắng bảo vệ cô nương.”
Ẩn Khôi thấy phản ứng lạnh nhạt của Văn Trọng, thì ánh mắt ảm đạm, nóitiếp: “Thái sư đại nhân, ta thấy sắc mặt ngài không tốt lắm, có phảingài có chỗ nào không thoải mái không? Tiểu nữ ta cũng biết chút ythuật, có thể hay không cả gan vì ngài bắt mạch?”
Văn Trọng nhàn nhạt cự tuyệt nói: “Không cần, đa tạ cô nương.” Ẩn Khôitiếp tục trượt về phía trước, ánh mắt si mê như muốn đâm thủng gò málạnh lùng của Văn Trọng: “Văn thái sư —— “
Nàng còn muốn tấn công đợt tiếp theo thì bất thình lình, bị thanh âm mơ hồ mang theo vài phần tức giận của một cô gái đánh gãy: “Văn Trọng, nếu trong người không thoải mái, sao còn vất vả làm những chuyện lặt vặtnày!”
Văn Trọng và Ẩn Khôi đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì thấy BạchNgọc Khuyết đang sưng mặt lên, nổi giận đùng đùng tiến vào.
Ẩn Khôi vừa nhìn thấy thì biết vị bạch Y nữ tử này chính là người bịXích Miểu phái tới lúc trước--- tỳ bà tiểu yêu, Ẩn Khôi thấy nàng dámto gan không khách khí cùng Văn Trọng nói chuyện như vậy, trong nhấtthời kinh ngạc đến trợn to mắt, tuy nhiên, nàng lập tức nhận ra được,thân mật tâm ý từ trong lời nói này, nhất thời ánh mắt nheo lại, nhìnBạch Ngọc Khuyết từ trên xuống dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.