Chương trước
Chương sau
người dịch: idlehouse
Âm hồn bất tán.
Nếu nói ban đầu Phương Trì mong được thấy Shi-tô xuất hiện, thế thì lúc hắn lộ ra bộ mặt cướp tài khoản xong, càng ngày Phương Trì càng cảm thấy con người này rất đáng sợ.  Hắn là âm hồn bất tán.
Phương Trì đoán chắc rằng hắn cũng đang đăng nhập lúc đó, rồi thì hắn nhận được thông báo về hành động của Lacrimosa liên quan đến tài khoản tài chính, thế là hắn biết Lacrimosa sẽ làm gì. Lấy một lần một số tiền lớn như thế, ngoài mua sắm ra thì chắc chắn cũng chỉ có mua sắm.  Sau khi mua xong rồi, đồ sẽ vào trong kho vật phẩm, nên hắn mới làm cô “chuyển” tất cả mọi đồ trong kho vật phẩm của cô đến cho hắn.  Hơn nữa thông báo về tài khoản tài chính còn có một công năng nữa, chính là báo cho chủ tài khoản biết vị trí trong Maandala của người không phải là chủ nhân của tài khoản, phòng hờ mất tiền.  Cho nên cái tên cướp tài khoản đó mới nhanh chóng tìm được cô như vậy. 
Avatar của Shi-tô vẫn đứng cách cô không xa.  Phương Trì tự biết lấy Lacrimosa đi khiêu chiến với Shi-tô thì chẳng khác gì con kiến muốn làm rung cây, đành tiến tới thương lượng với hắn. Trông bộ dạng của hắn dùng một tay điều khiển, có vẻ như là đang kiểm tra video.
Lacrimosa nói: “Xin anh trả lại đoạn phim đó cho tôi, nó rất quan trọng đối với tôi.”
“Shi-tô” liếc cô một cái, đổi tay khác để điều khiển giao diện chính của hắn, tay phải lôi trường đao màu đen huyền quen thuộc ra.  Hắn vẫn khắc chữ xuống đất, chữ hắn khắc vẫn là đọc xuôi từ phía của Phương Trì——
Trong đoạn video của cô có mã để định vị và theo dõi của cô.
Phương Trì đọc xong, “Shi-tô” quét đao, toàn bộ mọi chữ biến mất.
Do tác dụng của thuốc ức chế alpha, Phương Trì không hề cảm thấy ngạc nhiên và sợ hãi.  Cô nói: “Thì đã sao, hiện giờ tôi đang ở một nơi an toàn.” Cho dù có tìm đến nơi, cùng lắm là không ra khỏi khách sạn thôi.
Phương Trì lại hỏi: “Tại sao anh không nói chuyện?”
“Shi-tô” bận rộn điều khiển, hoàn toàn không trả lời cô.  Trông động tác của hắn, những ngón tay gõ như múa trong không trung, chắc là đã lấy bàn phím mềm ra để diệt chương trình theo dõi được giấu trong video. Phương Trì cũng từ bỏ giằng co, đứng bên cạnh “Shi-tô,” nói: “Đoạn phim này tôi cũng không thể không để anh coi được nữa. Tôi chỉ hy vọng sau khi anh xem xong thì cho tôi xem với.”
“Shi-tô” vẫn không nói gì. Hắn không làm gì nữa, trông dáng vẻ hắn im hơi lặng tiếng, chắc là đang coi đoạn phim kia ở trong giao diện chính của hắn.
Phương Trì lặng lẽ quan sát nét mặt của “Shi-tô.” Mặt hắn bình lặng như nước đọng.  Chỉ là càng xem, sắc mặt càng nặng nề,  thấp thoáng sự phẫn nộ. Trong trí nhớ của cô, tên cướp tài khoản này là một người rất bình tĩnh.  Từ trước đến nay chưa từng thấy biểu cảm của hắn gợn sóng; lần này, chắc là đặc biệt.  Video chiếu 12 phút đồng hồ. Thấy “Shi-tô” làm động tác đóng màn ảnh video, Phương Trì hỏi: “Anh là gì của Thịnh Diễm?”
“Shi-tô” khắc chữ: Không thể tiết lộ.
“Làm cách nào mà anh vào được avatar của anh ấy?”
Không thể tiết lộ.  “Shi-tô” chỉ luôn vào hàng chữ vừa khắc.
“Hỏi câu nào thì anh mới không nói câu ‘không thể tiết lộ’?”
Không thể tiết lộ. 
Lúc này đây, một Phương Trì đã uống cả đống thuốc ức chế alpha vẫn rất bình tĩnh.  Sự bình tĩnh này đem lại kiên nhẫn vô hạn cho cô.
“Anh xâm nhập vào avatar của Thịnh Diễm là để giữ cho avatar của anh ấy được tiếp tục hoạt động, điều tra cái chết của anh ấy, đúng không?”
“Shi-tô” im lặng.  Mũi đao quét qua mặt đá, Không thể tiết lộ biến mất.
“Từ đoạn phim, anh có thể đoán ra được ai là kẻ trực tiếp giết Thịnh Diễm không?”
“Shi-tô” khắc một chữ: Được

Phương Trì chậm rãi siết chặt nắm đấm.  “Cho tôi xem.”
“Shi-tô”: Cô chắc là mình muốn xem?
“Muốn.”  Phương Trì kiên định đáp.
Một phút sau, một tin nhắn xuất hiện trên giao diện chính của Phương Trì:
“Người bạn Shi-tô của quý khách muốn gửi cho quý khách một đoạn phim, quý khách có muốn nhận không?”
Phương Trì không hề do dự, chọn “Có.”
Đoạn phim được gửi dài 12 phút, xem ra “Shi-tô” không hề cắt xén.  Nhưng lúc Phương Trì mở lên xong, phát hiện không có âm thanh.
“Vốn là không có âm thanh, hay là anh đã cắt mất âm thanh?”  Phương Trì hỏi “Shi-tô.”
Cô không cần âm thanh
Phương Trì cắn chặt răng.  Câu trả lời đó tương đương với thừa nhận rằng hắn đã cắt mất âm thanh rồi mới gửi cho cô.  Cô không biết “Shi-tô” làm như vậy với mục đích gì, nhưng hiện giờ cô chỉ còn cách chấp nhận.
Hình ảnh không rõ lắm, dùng máy quay phim kiểu cũ. Thiết bị điện tử thời nay đều có số sê-ri, có thể dò ra được người dùng.  Còn dùng máy kiểu cũ thì có thể tránh được vấn đề này.
Thịnh Diễm nằm trên một chiếc giường đơn trắng phau, bị trói thành hình chữ thập.  Trên người của anh đặt rất nhiều cực điện kết nối với máy ECG (điện tâm đồ) ở gần đó.  Sau vài phút nữa thì Phương Trì sẽ không dám nhìn lại phần mở đầu của đoạn phim.  Bởi vì trong hai phút của phần mở đầu, cơ thể của Thịnh Diễm hoàn hảo, mạnh khoẻ.  Có thể thấy rất rõ trên màn ảnh ECG, các số đo của nhịp tim, huyết áp, oxy trong máu, nhịp thở v.v., đều bình thường và mạnh khoẻ.  Đấy là một Thịnh Diễm trong ký ức của cô.  Một Thịnh Diễm hoàn mỹ, tốt đẹp tuyệt vời.
Đầu giường treo một cái đồng hồ khổng lồ màu trắng toát, hiển thị ngày tháng cùng với thời gian.  Đoạn phim được ghép bởi 6 khúc phim, thời điểm từ ngày 3 tháng Mười năm 2019 liên tiếp cho đến ngày 9 tháng Mười.  Phương Trì không có bất kỳ ký ức gì với quãng thời gian đó, bởi vì khi cô tỉnh lại, đã là giữa tháng Một năm 2020.
Bắt đầu từ khúc phim thứ hai trở đi, Phương Trì trông thấy một màn cực hình tàn nhẫn thảm liệt hoàn toàn vô nhân tính.   Cực hình từ thời Trung Cổ bên Châu Âu—Ủng gỗ (the boots).
Mùng 4 tháng Mười, một kẻ mặc trang phục đồ tể màu trắng cùng với ủng cao su trắng, toàn đầu bọc trắng  xuất hiện trước ống kính.  Trong hai phút kế tiếp, hắn dùng hai thanh gỗ dày kẹp chân trái của Thịnh Diễm, dùng dây cột chặt  từ đùi xuống đến gót chân, dùng bút lông đỏ ngòi lớn khoanh 12 vòng tròn. Sau đó  giơ ra 12 cây nêm sắt, xoay người, lần lượt thô bạo đóng chúng vào giữa những vòng tròn đã khoanh sẵn trên chân của Thịnh Diễm.
Trong màn hình mờ nhiễu có thể thấy Thịnh Diễm vùng vẫy kịch liệt, ra sức nhấc đầu lên thật cao, xương quai hàm và cổ hình thành một góc rất kinh khủng, miệng há rộng, yết hầu lồi ra toàn bộ, đang gào, đang thét, nhưng không nghe được âm thanh của đoạn phim. Đây có lẽ là lý do mà kẻ cướp tài khoản đã cắt mất âm thanh.
Trong ấn tượng của Phương Trì, Thịnh Diễm cũng là một người rất kiên cường bất khuất.  Cô đã từng thấy anh bị đau đớn và cơ thể bị ép đến cực hạn khi huấn luyện. Anh chưa bao giờ hé răng, sức nhẫn nại của anh là hàng thượng đẳng trong cả Cục 19. Đau đớn như thế nào mới khiến cho anh bị ép đến như vậy?
Đến cuối, tên đồ tể rút nêm ra, nhấc chân của Thịnh Diễm lên.  Nguyên một chân trái của anh như một cái bao rỗng.
Mùng 5 tháng Mười, chân phải của Thịnh Diễm lại bị cực hình.  Qua một ngày, chân trái của anh đã bầm đen và sưng gấp đôi bình thường, cơ bản là đã hoại tử.  Trong quá trình chịu cực hình, Thịnh Diễm ngất đi, bị ép tỉnh dậy, tiếp tục chịu cực hình.
Mùng 6 tháng Mười,  hai chân của Thịnh Diễm bị cưa ngay háng, đặt vào trong một thùng gỗ có đựng đầy đá tảng. Theo như những gì Phương Trì biết, thùng gỗ này sau đó được gửi bằng máy bay đến Cục 19.
Mùng 7 tháng Mười, cánh tay trái bị cực hình. Thịnh Diễm ngất nhiều lần.
Mùng 8 tháng Mười, cánh tay phải bị cực hình. Thần trí của Thịnh Diễm đã bắt đầu mơ hồ, hai mắt mở vô thần, môi hơi run mấp máy.
Mùng 9 tháng Mười, tên đồ tể trưng ra trước ống kính một cái cưa điện, cưa từ dưới xương quai xanh thẳng xuống xương hông, dùng bộ giãn để mở rộng lồng ngực và bụng, móc ra trái tim nguyên vẹn vẫn đang đập ở đó, cùng với phổi vẫn còn phập phồng, rồi gan, đặt hết lên một cái khay, đưa thẳng đến trước ống kính.  Các số đo trên ECG hiển thị Thịnh Diễm không còn dấu hiệu sống nào nữa.
Đoạn phim kết thúc.
Phương Trì ngẩn ngơ đứng thẫn thờ hồi lâu, như mới mơ một giấc mơ.
Cô đã từng tưởng tượng đến trăm kiểu Thịnh Diễm có thể chết. Chưa từng nghĩ nó sẽ như thế này.  Cô đặt tay lên ngực, tim vẫn đập vững vàng nơi ấy, không nhanh hơn, cũng không chậm hơn.  Nếu không có thuốc ức chế alpha, hiện giờ liệu nó có chết vì tan nát?
“Shi-tô” đến gần cô. Khắc chữ phía trước mặt cô:
Cô cho rằng ai đã giết Thịnh Diễm?
Phương Trì máy móc mở miệng: “Thần Kinh Hoa Hồng.”  Cô lại nói, “Nhưng tôi không hiểu, tại sao Thần Kinh Hoa Hồng lại giết Thịnh Diễm một cách dã man như vậy.  Đây không còn gọi là tàn nhẫn nữa, mà là thần kinh biến thái.”
Cô có thể cho rằng Thần Kinh Hoa Hồng, nhưng cũng không hẳn là Thần Kinh Hoa Hồng.
Phương Trì chậm chạp ngước đầu: “Ý là sao?”
Cô có thấy thứ nằm phía dưới cái đồng hồ không? 
Phương Trì sửng sốt, mang máng nhớ là phía dưới đồng hồ có một bó hoa hồng (tường vi),cắm trong một bình hoa màu trắng bóc.  Cô lại mở đoạn phim lên, phóng to lên để xem lại hoa hồng trong 7 khúc phim—-
Ngày đầu tiên gồm 7 bông cả thảy, tươi rói, sống động, thậm chí còn đọng những giọt sương sớm, là màu sắc tươi đẹp duy nhất trong căn phòng đó.  Sự lạnh lẽo và tàn khốc của hình cụ trong gian phòng càng khiến những bông hoa kia trông rực rỡ và diễm lệ hơn.  Những bông hoa đẹp đẽ ấy úa tàn rất nhanh.  Những ngày sau đó, mỗi ngày sẽ mất đi một bông, nhìn kỹ thì thấy được cắm trong cơ thể bị cột thành hình chữ thập của Thịnh Diễm.
Hoa hồng—–
Ngón tay của Phương Trì chợt cựa quậy.
“Road of Rose, Thần Kinh Hoa Hồng, và hoa hồng ở trong đây, có liên quan gì đến nhau sao?”
Road of Rose từng là một trang mạng giao dịch lớn nhất trong web chìm, gần như độc chiếm 80% những giao dịch chợ đen. Năm 2016, dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của Thịnh Diễm và Thịnh Thanh Hoài, Road of Rose bị Cục 19 kết hợp với FBI và KGB tóm gọn.
Nghĩ đến đây, Phương Trì chợt kinh hãi.
Tên boss hậu trường kia!
Năm xưa Road of Rose bị sập thì cũng chỉ là phương tiện của bọn chúng bị sập, cảnh sát tóm một băng tội phạm.  Nhưng giả như boss chân chính của Road of Rose thoát được, rồi lại dựng lên một Thần Kinh Hoa Hồng thì sao?  2016 Road of Rose sập. Cùng năm đó, Thần Kinh Hoa Hồng được thành lập. Thời điểm như vậy, tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên! Cho nên giết hại Thịnh Diễm một cách dã man như vậy, là cố ý trả thù anh đã đánh sập Road of Rose?!
Còn nhớ chữ ký của wither (điêu tàn) không?
Wither, là hacker người Nga có tài ngang ngửa với Kevin Mitnick, người đã xâm nhập được vào hệ thống chỉ huy phòng không Bắc Mỹ chỉ với một một chiếc máy tính bàn và một bộ modem đó hả?
“wither mà đã đánh cắp báo cáo kiểm tra sức khoẻ của một ứng cử viên tổng thống Nga vào năm 2016, dẫn đến thất bại của người đó, rồi vì thế mà bị KGB truy bắt đó hả?”
Phải
Lại là 2016.
Nếu như cô nhớ không lầm thì KGB bắt đầu truy nã wither giữa lúc Road of Rose bị đánh sập và Thần Kinh Hoa Hồng được thành lập. Mà biểu tượng nổi tiếng của tên wither đó, là một bông hồng điêu tàn nằm trên thập giá.
Nhã Ca 2:1 trong Kinh Thánh: Ta là hoa tường vi của Sa-rôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.