“Nhi thần nghĩ, phụ hoàng có nên đem nguyên nhân Diệp nhi phát sốt, tỉ mỉ kể hết một lần không a!”
Ai cũng có thể từ trong lời nói của Thác Bạt Khải nghe ra hai chữ ‘phẫn nộ’.
“… Ân… Là như vầy… Khải…”, ô ô ~~~ con hắn thật dữ.
“Toàn thân đều có vết thương, vết bầm, khóe miệng có dấu hiệu bị cắn rách, hạ thể… rách nghiêm trọng, trong ngoài đều có vấn đề”, lạnh lùng nói ra tình hình Thác Bạt Diệp.
“Sao lại có thể nghiêm trọng như vậy? Tối hôm qua ta mới làm có tám lần”
“Cái gì, tám lầm”, Thác Bạt Liệt rất không ưu nhã từ trên ghế lăn xuống đất.
“Thế nào! Phụ hoàng, ngươi đúng là càng già càng dẻo dai”, thật là, năm nay hắn mới ba mươi sáu tuổi thôi nha.
“Phụ… phụ hoàng, ngươi biết ‘tám lần’ có thể khiến một người thành thế nào không?”
“Thế nào?”
“Hồi phụ vương, tám lần cũng đủ khiến một người ba ngày không thể mở miệng, mười ngày không thể xuống giường”
Thác Bạt Khải đưa tay kéo lên Thác Bạt Liệt đang ngồi dưới đất, một bên trả lời câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết.
“Đừng nói nữa”, Thác Bạt Liệt thật hy vọng đem mấy thứ vừa mới nghe toàn bộ quên hết.
Vừa nghe Thác Bạt Khải nói xong, Thác Bạt Hồng Luật lập tức nhảy dựng lên vọt đến nội viện.
“A diệp!”, người chưa tới thanh âm đã tới trước.
“… A… Ân… ‘ngươi’ sao lại ở đây?”, bàn tay đang đẩy cửa tức thì cứng ngắt tại chỗ.
“Ta quan tâm A Diệp, lẽ nào cũng phải báo cáo với ngươi?”, ngón tay thon dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-luyen/136834/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.