“Hảo Diệp nhi của ta, Diệp nhi ngoan, Diệp nhi bảo bối, ngươi đừng như thế, đừng khóc nữa được không”
Thác Bạt Diệp này, không khóc thì thôi, đã khóc là không dứt.
“…Cởi … Cởi ra… Ô ô…... Tay đau… Ô… “
Khóc âm mơ hồ, rất có cảm giác e thẹn bất lực.
“Hảo, cởi ra, cởi ra là được”, không khí giương cung bạt kiếm một khắc trước, giờ hoàn toàn bị tiếng khóc của Thác Bạt Diệp đánh bại.
“Còn nữa…”
“Còn nữa?”
“Rút ra!”, hắn đau quá.
“Ác! Cái kia a!”
Rất sợ lại làm Thác Bạt Diệp khóc, lui người một cái, ra vẻ sẽ rút ra phân thân trong cơ thể hắn.
“A! … “, rút nhanh ra một cái, ngược lại kích thích nội bích co rút lại, tiếng rên rỉ cố gắng kiềm lại trong cổ họng cũng toàn bộ phát ra.
“Ân!”, Thác Bạt Hồng Luật tâm không cam lòng không muốn phải y khai cơ thể hắn mới rút ra được phân nửa, vì một tiếng rên rỉ không nên xuất hiện mà lại đi trở vào.
“Uy! Mau đi ra!”
“…... Ân…”
“Uy!”
“Diệp nhi! Xem… Xem như phụ hoàng xin lỗi ngươi”
Hắn thực sự nhịn không được nữa.
Giữ chặt lấy thắt lưng Thác Bạt Diệp, liền thẳng tiến vào, không cần để ý đến hậu quả mà tuôn trào.
‘thật thoải mái’, con dê nhỏ này thật là mỹ vị.
Vì cái gì sung sướng của hắn phải xây dựng trên thốngkhổ của ta a?
… …...
“Sáng quá”, tia sáng chói lòa thẳng tắp chiếu đến.
“A Diệp, A Diệp, nên rời giường rồi”
Lay lay Thác Bạt Diệp đang không hề có động tĩnh bên cạnh.
“Uy! Uy! Đừng giả bộ ngủ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-luyen/136833/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.