Chương trước
Chương sau
Nóng! Hắn nóng quá!
Sốt cao vẫn không giảm chút nào, khăn ướt đã sớm thành khăn ấm luôn rồi!
“… Nước… Ta muốn nước… ngươi a…”
Loại thanh âm như ruồi muỗi kêu này, trừ khi áp tai đến sát bên miệng, bằng không căn bản không nghe được, làm sao gọi đến người hầu ngoài cửa.
“Đến… Uống nước… Uy! Không ai tranh với ngươi, uống chậm một chút cẩn thận sang[sặc]”
“… khụ… khụ…”
“Nhìn xem! Hình như sang không nhẹ”, dìu hắn ngồi dậy, giúp hắn thuận khí.
Không ngồi còn tốt, vừa ngồi xuống, chút lý trí còn lại nhờ thương tiếc bảo trì của Thác Bạt Hồng Luật trong nháy mắt giảm hơn phân nửa.
Dục y rộng mở, lộ ra phân nửa vầng ngực trắng nõn, ánh mắt hoa đào mơ mơ màng màng tràn ngập sương mù, làm cho hắn xúc động sâu sắc.
“Phụ… Phụ hoàng… hô… hô… “
Chỉ phun ra được hai chữ là hắn đã không có khí lực tiếp tục nữa rồi.
Bất quá hắn vốn dĩ không giống tên “lang sói” đang bị dục hỏa đốt người kia, hắn hiện tại không có bản lĩnh để để tên lang đó ngoạn đâu a!
“…Ân… Thật thoải mái!”, Thác Bạt Hồng Luật luôn tuân theo bản năng bất chấp tất cả, liền tiếp tục tấn công.
Thanh âm cao hơn bình thường, tựa hồ có thể khiến Thác Bạt Hồng Luật càng thêm yêu thương. Nói cách khác, là càng thêm nổi thú tính.
“… Không… không được… hô… ta phải thở…”
Giống như muốn không để cho hắn hô hấp, cái loại hôn “thâm nhập thiển xuất” này, với tình trạng thân thể hắn hiện giờ, thật là chịu không nổi.
“Ngươi thật đã cho ta thấy dáng vẻ đẹp nhất thiên hạ, Diệp!”, quay đầu lại cho hắn một cái gấu ôm.
Ta ngất! Phụ hoàng anh danh của hắn, chẳng lẽ không thể chọn thời gian động dục sao? Hắn là một bệnh nhân nha, huống chi đêm đó hắn không có công lao cũng có khổ lao a, không thể cho hắn một con đường sống được sao?
… Ta… ta mệt mỏi…”
“Ngươi sợ ta?”, bởi vì câu này là khẳng định, Thác Bạt Hồng Luật càng thêm bất an.
“… Không.. không có a!”, hắn thể hiện rõ vậy sao?
“Nhìn ta, Diệp!”, ôm hắn ngồi trên chân mình, cố gắng áp chế xung động muốn áp hắn xuống giường, hảo thanh hảo ngữ dỗ.
“Ta là phụ thân của ngươi, vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không hại ngươi.”, nói quả thật rất có đạo lý nha.
“Cổ ngữ nói ‘hổ dữ không ăn thịt con’, lẽ nào phu tử chưa dạy qua sao?”
“…Ân… “, thanh âm phụ hoàng thật nhu hòa, hại hắn rất muốn ngủ.
“Diệp Nhi a! Kỳ thực phụ đối xử với ngươi cũng thể xem là quá xấu, ngươi đừng đi đến Hoàng Các của ‘hắn’ a, bằng không thì, sau này một đêm ta chỉ thương ngươi năm lần thôi được không.”
Đây chính là mức nhượng bộ tiêu chuẩn trong tâm trí ‘lang’ rồi.
“Không trả lời? Vậy phụ hoàng xem như ngươi xấu hổ, đã chịu rồi nha!”
Tiếng hít thở đều đều, Thác Bạt Hồng Luật quyết tâm xem như tiếng gió. Muốn ăn trộm thịt đã không được, còn phải ‘cam chịu’ thế này a!
Kỳ thực a!
Hơn cả câu ‘hổ dữ không ăn thịt con’, hắn càng tán thành câu ‘người không vì mình, trời tru đất diệt’
Ha hả ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắn không thể không gian ác như vậy a!
Thái công binh pháp không phải có viết là “binh bất yếm trá” sao[việc binh không ngại dối trá]
“Ta nói đại hoàng huynh a, như vậy có tính là đem A Diệp thảy vào lửa không a?”, Thác Bạt Lận bám vào cửa, thật đúng là không thể nói gì chỉ có thể hỏi trời xanh a! Hắn không muốn huyết nhục tương tàn, nhưng lại không biết làm thế nào đối phó tên phụ hoàng này.
“Ta nói Lận a! Ngươi yên tâm đi, có ‘hắn’ làm chỗ dựa cho Diệp Nhi, người thua cuối cùng, còn chưa biết là ai đâu?”
Phụ hoàng, ngài đừng trách Khải a, muốn hận thì hận câu châm ngôn dựng nước “người không vì mình, trời tru đất diệt” của ngài’ đi!
Ta nhờ ngài ân cần giáo huấn, không học một được mười, cũng được bảy tám rồi.
Hài nhi chúc ngài tự giải quyết tốt a!
Ha hả~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.