Nói muốn ngắm sao, hai người liền cùng ngồi một chỗ, Từ Phong Cận rót rượu cho Triệu Úc, nói chuyện phiếm: “Hôm nay lúc đi lấy rượu có đi qua nhà bếp, ta nhìn thấy đầu bếp đang làm bánh trung thu, những năm qua vương gia trải qua trung thu như thế nào?”
Triệu Úc nói: “Nếu bệ hạ mời liền tiến trong cung, nếu như không mời, thì ở trong phủ một mình uống trà thưởng hoa ngắm trăng.”
Từ Phong Cận cười nói: “Vậy để sau này ta bồi vương gia cùng uống trà, thưởng hoa, ngắm trăng.” Nói xong lại thở dài: “Trước đây ở nam quán mọi người sẽ tụ tập một chỗ cùng nhau uống rượu ngắm trăng. Ở đó đại đa số mọi người không nhà để về, có người tự chọn nghề này, có người là do cuộc sống bức bách. Không người nhà, cũng không xem người bên cạnh là người nhà, dù sao nghề bán mình diễn tuồng này, ngay cả bản thân cũng không chấp nhận được, lại càng xem thường những người làm cùng mình, có một số người thậm chí còn không coi mình là con người nữa. Có lúc ta đã nghĩ, nếu như không gặp được ân công, nếu như tự tử bất thành, chắc hẳn bây giờ người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.”
Hắn nói hai chữ ‘Ân công’ lập lờ nước đôi, đầu tiên là muốn nói chút chuyện cũ, thăm dò ý tứ, xem Triệu Úc có lộ ra sơ sót hay không. Nhưng không ngờ Triệu Úc cho rằng hắn đã biết chân tướng, nói chuyện phiếm mà toàn ôn lại chuyện cũ, trong lời nói tràn đầy sự cảm kích, nói xong chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu, tạ ơn đại ân đại đức, Triệu Úc bất mãn trong lòng, nhân tiện nói: “Là do bản thân vương phi suy nghĩ thấu đáo, không phải chỉ nhờ dăm ba câu của người khác, liền có thể thay đổi bản tính.”
Từ Phong Cận lắc đầu: “Ta khi đó còn nhỏ, nào hiểu đạo lý gì, tất cả đều nhờ công lao của ân công.”
Triệu Úc cau mày nói: “Vương phi khiêm tốn, mấy câu nói mà thôi, cũng không có bao nhiêu tác dụng.”
Từ Phong Cận tự rót tự uống, khăng khăng nói: “Hữu dụng hữu dụng, ta có thể sống vui vẻ như bây giờ, đều dựa cả vào ân công năm đó.” Lại nói: “Đúng rồi, khi đó ân công còn nói muốn làm bằng hữu của ta, không biết bây giờ đã quên mất chưa, nếu như ngày sau ta có thể làm bằng hữu hăn shắn, thì không thể tốt hơn.”
Bằng hữu? Triệu Úc biến sắc, suýt nữa cầm chén ngọc trong tay ném xuống đất, thầm nghĩ: Chiếm tiện nghi ta, đoạt đi tâm ta, rồi lại nói muốn làm bằng hữu? Thật đúng là nực cười.
Mỗi câu nói Từ Phong Cận đều quan sát sắc mặt Triệu Úc xem có gì biến hóa, vốn định chờ lúc y chưa sẵn sàng đánh úp, nhưng hình như hôm nay Triệu Úc chưa chuẩn bị gì thật. Không chỉ ít nói, còn hết sức nghiêm túc, không uống rượu tùy tiện nữa mà có chiều suy nghĩ. Từ Phong Cận thầm nghĩ có vẻ trúng chiêu rồi, không khỏi khen chính mình liệu sự như thần, liền rót tiếp cho mình hai chén rượu, một hơi cạn sạch. Người thường đối với ma men không có quá nhiều phòng bị, nếu như hắn giả say nói lời khách sáo, không tin Triệu Úc không đi vào khuôn phép.
Đến lúc đó có phải là ân công hay không, nhìn qua là có thể đoán? Chỉ có điều tại sao sắc mặt Úc lang càng ngày càng tối? Thôi uống nhiều một chút, không bị phát hiện mất.
Triệu Úc thưởng thức chén rượu trong tay, trầm ngâm hồi lâu. Tám năm trôi qua ký ức đêm đó của Từ Phong Cận vẫn chưa phai, phỏng chừng rỗi rãnh đến không có chuyện gì liền nghĩ ngay đến chuyện báo ân ra sao, nếu như muốn phần ân tình này tiêu nhạt trong lòng hắn, có vẻ như không dễ dàng, trừ phi…
Triệu Úc nhắm mắt, âm thầm thở dài, ai có thể ngờ rằng đường đường là Úc vương, phượng tử long tôn, lại muốn… lại muốn…Triệu vương gia chần chờ, cúi xuống nhìn vào ánh trăng in xuống chén ngọc, do dự chút chốc, cuối cùng đứng lên đi tới trước mặt Từ Phong Cận.
Lúc này Từ Phong Cận đã ngà ngà say, tự chuốc cho mình say đến ngã trái ngã phải, hắn lắc lắc đầu, thoạt nhìn có chút ngẩn ngơ, giương mắt nhìn Triệu Úc, lẩm bẩm gọi tên: “Úc lang…”
Triệu vương gia khẽ vuốt gò má của hắn, ôn giọng: “Chuyện lúc trước, chúng ta tạm thời không nói, năm đó chỉ là tiện tay cứu người, không cần quan tâm, ánh trăng đêm nay…”
Lời nói còn chưa dứt lời, Từ Phong Cận liền nghi hoặc hỏi: “Úc lang… Cứu giúp ai?”
Triệu Úc ngẩn ra, trong lòng còn nghi vấn, hỏi ngược lại: “Còn có thể là ai?”
Từ Phong Cận nói: “Chẳng lẽ Úc lang… Cũng giống ân công ta từng cứu giúp mạng sống ai đó. “
Triệu Úc vừa nghe lời này, trừng mắt hỏi: “Vương phi không phải nhìn thấy mặt nạ trong phòng ta rồi?”
Từ Phong Cận suy nghĩ nửa ngày, không có bất kỳ ấn tượng nào, liền ôm hông của y, ngửa đầu hỏi: “Cái gì mặt nạ…”
“Mười lăm tháng năm…?” Từ Phong Cận ợ một hơi, vội vàng cải chính nói: “Làm gì có mười lăm tháng năm gì, rõ ràng là ngày mùng bảy tháng bảy, ngài quên mất? Ngày bảy tháng 7, chúng ta cùng nhau.”
Triệu Úc nắm cằm Từ Phong Cận tỉ mỉ nhìn hắn, thấy hắn xì xì cười khúc khích ngây thơ khả ái, nhất thời nhìn không ra thật giả, thử thăm dò: “Tại sao hôm nay vương phi lại tìm bản vương?”
Từ Phong Cận trì độn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thấy bốn bề vắng lặng, mới lảo đảo đứng lên, nằm nhoài bên tai Triệu Úc đắc ý nói: “Ta muốn giả vờ say, sau đó khiến Úc lang nói sự thật!”
Triệu Úc nói: “Nói chuyện gì?”
Từ Phong Cận ngoan ngoãn đáp: “Ta hoài nghi y là ân công của ta, nhưng y không nói.” Sau đó nhỏ giọng ủy khuất: “Y không nói, ta chỉ có thể tự tìm chứng cứ…”
Triệu Úc như trước cẩn thận: “Nếu như ngươi biết y là ân công, làm như thế nào báo đáp?”
“Báo đáp?” Từ Phong Cận vội la lên: “Ta sẽ lấy thân báo đáp, còn muốn báo đáp thế nào nữa, nửa đời sau sẽ yêu thương y, người đều là của y rồi còn không được sao?”
Triệu Úc nghe hắn nói xong, trong nháy mắt yên lòng, ôm hắn vào trong lòng dụ dỗ nói: “Có thể, như vậy là tốt rồi.” Y nhất thời cao hứng, liền thả xuống lòng nghi ngờ, cảm thấy Từ Phong Cận say rượu đặc biệt ngoan ngoãn, hỏi cái gì nói cái đó, ý xấu đột nhiên dâng lên, chỉ thấy Từ Phong Cận từ trong lồng ngực y đứng thẳng dậy, trong tay còn cầm một bình ngọc nhỏ, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì…”
Triệu Úc thấy rõ liền có chút mất hết mặt mũi, nhưng nghĩ tới Từ Phong Cận say rượu, liền hào phóng cười nói: “Là một chiếc lọ vô dụng mà thôi, thấy tinh xảo nên để trong người.”
Từ Phong Cận “Ồ” một tiếng, vừa định mở nắp bình ra, lại bị Triệu Úc ngăn cản: “Vương phi không mệt sao? Chi bằng bây giờ trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Từ Phong Cận nghe y nói như vậy, liền thật cảm thấy mí mắt như muốn đánh nhau, nắm bình ngọc nhỏ trong tay, loạng choà loạng choạng dưới chân không vững, suýt nữa đấu vật.
Triệu vương gia đặt quạt xếp xuống bàn đá, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn nói: “Lên đây, bản vương cõng ngươi vào nhà.”
Từ Phong Cận thuận theo nằm úp sấp trên người y, hỏi: “Hôm nay Úc lang có y phục mới?”
Triệu Úc ho nhẹ, xem như là ngầm thừa nhận.
Từ Phong Cận chọt chọt ngọc quan của y, khẽ cười nói: “Còn đổi kiểu tóc mới rồi.”
Hai tai Triệu Úc nóng bừng, thấy được có chút không đúng.
Tuy rằng cả người Từ Phong Cận toàn mùi rượu, nhưng lời nói lại rõ ràng gãy gọn, hắn khẽ thì thầm bên tay, sau một trận làm xằng làm bậy, lại cười nói: “Úc lang chuẩn bị y phục tỉ mỉ như vậy, còn lén lút cầm nhuận cao Dư Tam Nương cho ta, chẳng lẽ là… Muốn câu dẫn ta?”
Triệu Úc đột nhiên dừng bước lại, hỏi: “Tửu lượng của vương phi ra sao?”
Từ Phong Cận cắn chặt vành tai nóng bỏng của y, cười khanh khách nói: “Ngàn chén không say.” Lại sợ y tức giận, vội vàng nói: “Ban nãy ta nói chuyện rõ ràng, vẫn chưa che giấu vương gia nửa điểm, vương gia cũng không thể bởi vì chuyện này trách tội ta.”
Triệu Úc nói: “Đương nhiên sẽ không.” Âm thanh nghe vào cực kỳ ôn hòa, nhưng lại kèm theo tiếng nghiến răng “két két”. Từ Phong Cận cảm thấy được nguy hiểm gần tới, vừa định nhảy xuống trên lưng y chạy trốn, lại bị Triệu vương gia dùng cả hai tay, thay đổi tư thế, khiêng lên trên vai, thẳng đến phòng ngủ.
Từ Phong Cận “Ai ai” gào thét: “Làm cái gì làm cái gì! Có chuyện gì ta đều đã nói hết với ngài, tuyệt đối không được tức giận!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]