Bão tuyết tàn sát bừa bãi, cắn nuốt âm thanh của Minh Thư.
Một tiếng rồi lại một tiếng "A huynh", bị gió thổi tan đi, tựa như tuyết rơi xuống mặt đất không tiếng động, biến mất trong bóng đêm u tối. Ngoại trừ tiếng gió gào rống, không có người nào đáp lại nàng.
Nàng ngồi xổm trước vực thẳm, vươn tay vào khoảng không hắc ám, như muốn bắt lấy cái gì đó.
Tâm, cũng đi theo nơi hắc ám này, từng chút chìm vào vực sâu.
Minh Thư đang ngơ ngác thì bụi cỏ bên cạnh bỗng nhiên run lên, lộ ra một cái đầu, có người đang gian nan bám vào vách đá. Sắc trời đen như mực, Minh Thư cũng không thấy rõ đó là người nào, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, cắn răng bê một tảng đá trên mặt đất, đứng ở bên cạnh vực thẳm nhìn người nọ.
Lục Thảng tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình dẫm lên được một chỗ vách đá chìa ra ngoài tìm được đường sống trong chỗ chết, mới bò lên đến đỉnh núi thì thấy Minh Thư đang ôm hòn đá đứng ở bên bờ vực, giống như đang định bỏ đá xuống giếng.
"Minh Thư?"
Một tiếng quát khẽ, Minh Thư nhận ra âm thanh của Lục Thảng, vội ném vật cầm trong tay ra, vui mừng: "A huynh?!"
"Muội đang làm cái gì? Mau kéo huynh lên!"
"Muội...... Muội sợ người leo lên là sơn tặc. Nếu là hắn, muội có liều mạng cũng muốn báo thù cho huynh!" Minh Thư vừa nằm sấp xuống kéo chàng lên, vừa mừng rỡ như điên.
Lục Thảng lao lực bò đến trên vách núi, nói: "May mắn muội kịp thời nhận ra, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-ha-quy-te/211278/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.