Hẻm rất nhỏ, chỉ có thể chen được một người.
Minh Thư được Lục Thảng che chở, đầu đau râm ran, trái tim cũng đập thình thịch kinh hoàng. Những bóng người đan xen, nàng nhìn đến hoa mắt. Động tác của Lục Thảng rất nhanh cũng không ham chiến, sau khi chàng dùng chân đạp vào ngực người nọ thì xoay người kéo Minh Thư chạy đến một hướng khác.
Phía sau vẫn là tiếng bước chân đuổi theo không bỏ, Lục Thảng quay người nửa ôm nàng, gạt tất cả những vật có trên đường để cản lại bước chân của đám người đuổi theo, sau đó mới kéo tay Minh Thư, cũng không quay đầu lại mà lao ra hẻm nhỏ.
Minh Thư bị chàng kéo chạy một đường, cũng không biết qua bao lâu, hai người mới chạy đến chỗ không người, cũng không còn nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, nàng bỏ ống tay áo mà mình đang cầm của Lục Thảng ra, cúi người xuống thở hổn hển, cẳng chân vì chạy quá nhanh mà run run, không thể nói một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể lắc đầu nhìn chàng ý là nàng đã không thể chạy được nữa.
Lục Thảng trở tay vỗ lưng để giúp nàng thuận khí, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, rất sợ đám người kia lại đuổi theo.
Nghỉ ngơi một lúc, Minh Thư cuối cùng cũng đỡ hơn, ngẩng đầu nói, "Nhìn không ra...... Huynh còn có thể đánh nhau......"
Nhìn Lục Thảng cao gầy văn nhã, còn là người đọc sách, lại không nghĩ đến chàng cũng có chút võ nghệ, đánh nhau với người khác cũng không phải chỉ múa may loạn xạ. Lục Thảng liếc nhìn khuôn mặt trắng nhợt dọa người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-ha-quy-te/211272/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.