"Lục Minh Thư......"
Lục Minh Thư lẩm bẩm đọc lại cái tên này, trong lúc Lục Thảng đang chảy mồ hôi lạnh như mưa thì rốt cuộc nói, "Còn rất dễ nghe."
Lục Thảng cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương, nghe vậy thì yên lặng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe nàng hỏi, "Ai lấy tên này cho muội vậy?"
"Là người cha đã mất của chúng ta." Mặt Lục Thảng không đổi sắc nói.
Đẩy cho người chết là an toàn nhất, hơn nữa lời của chàng cũng không phải nói dối, tên nàng đúng là do cha nàng lấy.
"Cha không còn nữa sao?" Mi mắt Minh Thư rũ xuống nhìn Lục Thảng, lại nhìn sang Tằng thị.
Lục Thảng thấy trong đôi mắt mê mang của nàng tràn đầy nghi vấn, có vẻ như muốn truy vấn mười tám đời tổ tông thì lập tức nói, "Muội mới vừa tỉnh, cũng đừng hao tâm tốn sức hỏi nhiều chuyện như vậy, chuyện quá khứ nói ra thì rất dài, có lẽ một ngày nào đó muội sẽ tự nhớ lại, nếu không nhớ nổi, thì để hôm nào sức khỏe của muội tốt hơn, huynh sẽ nói rõ ràng cho, bây giờ chuyện quan trọng là phải tĩnh dưỡng đã."
"Đúng vậy, con hôn mê lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi, ta đi nấu cháo cho con ăn." Tằng thị không muốn bị truy hỏi như con trai nên quyết đoán bỏ lại Lục Thảng đi ra ngoài.
May mà Minh Thư cũng không hỏi gì nữa, vết thương vẫn còn âm ỉ đau, nàng vẫn còn choáng váng, mới nói mấy câu đã thấy kiệt sức nên chỉ phải nằm lại trên giường, ngơ ngác nhìn đình màn, không dám nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-ha-quy-te/211271/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.