Hoàn Nhạc ăn sườn nướng Sầm Thâm nấu, rốt cuộc an phận hơn rất nhiều. Cho dù Sầm Thâm ra lệnh cưỡng chế chàng phải ăn măng tây cực dở kia, chàng cũng không phản khán, bất đắc dĩ tuân theo.
Lúc này đã là tảng sáng, Sầm Thâm không về lại phòng ngủ mà chào đón rạng đông bằng một bình cà phê. Hoàn Nhạc cũng không cách nào ngủ được, ôm chăn nhìn Sầm Thâm cúi đầu làm việc, hai người kẻ ở bên này, người ở bên kia gian phòng, cách nhau bởi một tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai vừa buông xuống.
Khi Sầm Thâm làm việc thì hầu như không nói chuyện, một mình đắm chìm trong thế giới pháp khí, không ngó ngàng bất kỳ đồ vật nào khác.
Hoàn Nhạc hơi ủ rũ, u sầu của thiếu niên cứ như mưa xuân nói đến là đến, dù sao cũng không dữ dội. Chốc lát chàng nằm nhoài trên lưng ghế sô pha, ngẩn ngơ nhìn Cây Xuân trong vườn, chốc lát chàng lại quấy rầy A Quý, qua một hồi chàng đã chạy ra hành lang, ngồi xổm ở đằng kia ngắm bầu trời, không biết đang làm gì.
Sầm Thâm tình cờ ngẩng đầu nhìn chàng, mỗi lần đều có phát hiện mới.
Lần này, Hoàn Nhạc rút Đường đao của mình vượt nóc băng tường tại khoảng sân nhỏ hẹp, mặc sức mồ hôi tuôn.
Tiết trời tháng ba, chàng đi chân đất, mặc cái áo thun chữ T rộng rãi với quần thể thao ba sọc, tóc đen thật dài được buộc gọn sau gáy bằng dây chun, mặc dù là trang phục hiện đại nhưng thời điểm vung Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2979064/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.