Hoàn Nhạc rất khó trả lời vấn đề Sầm Thâm đặt ra, bởi vì phu tử chính là phu tử.
Nhưng chàng không ngu ngốc, ngẫm nghĩ chút đã hiểu rõ trong đó có chỗ kỳ quặc, càng cảm thấy có khả năng phu tử sắm vai một nhân vật nào đấy trong chuyện này. Mặc dù chàng vốn không muốn hoài nghi đối phương.
Vì thế chàng chìm vào nỗi âu sầu mới.
Trời quang sau giữa trưa, Hoàn Nhạc lại ngồi đơn độc trên hành lang thêm lần nữa, ngồi xếp bằng chống cằm ngẩn người nhìn Cây Xuân. Chàng suy nghĩ —— Phu tử là người như thế nào?
Hắn là một người rất có khí tiết, ở góa nhiều năm, dẫu mặc áo quần vải thô rẻ tiền nhất cũng khó giấu một thân văn nhã, nhưng hắn cố tình khom lưng vì năm đấu gạo, tranh biện cùng mọi người tại cửa thôn vì một gáo nước.
Hắn thoạt nhìn chỉ là một phu tử thông thường, song Hoàn Nhạc lại cảm thấy hắn là phu tử độc đáo khác biệt nhất. Bình Nhi cũng nói phu tử là phu tử tốt, mẹ còn dự định làm mai cho hắn một mối duyên lành vào năm nay.
Hoàn Nhạc càng nghĩ càng không thoải mái, thẳng thắn ngả người ra sau, nằm ngay đơ trên hành lang như chết rồi. Khi Sầm Thâm đi nhà bếp pha cà phê, không chú ý, thiếu chút nữa giẫm luôn lên người chàng.
Hắn dừng một chút, ý đồ vòng qua Hoàn Nhạc, phớt lờ chàng.
Hoàn Nhạc lại lanh tay lẹ mắt bắt được mắt cá chân Sầm Thâm, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi nói Liễu Thất kia có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2979062/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.