Hoàn Nhạc không biết mình chọc người phật ý chỗ nào, nói ngắn gọn, tóm lại chàng cảm thấy hơi oan ức.
Sầm Thâm không cho chàng gọi “A Sầm”, chàng càng muốn gọi.
Luận theo lý thuyết thì, chàng là người Đại Đường, Đại Đường cách hiện thời đã hơn một ngàn năm, chàng có thể còn lớn hơn Sầm Thâm. Không phải “Tiểu Sầm” mà là “A Sầm”, ưu ái lắm rồi đấy.
Trong thân mật có yêu mến.
Cuối cùng Sầm Thâm bỏ cuộc thôi đấu tranh, bởi vì Hoàn Nhạc sau hai lần bị tơ hồng trói đã miễn dịch với chiêu này. Thậm chí chàng còn chủ động gợi ý, hỏi han: “Ngươi muốn trói ta hả A Sầm?”
Sầm Thâm bỗng dưng mất hứng thú trói chàng, cậu cút mau, thích làm gì thì làm đi.
Hôm sau, Hoàn Nhạc ngủ thành hình chữ X rớt xuống khỏi sô pha, một tiếng rầm chấn động đến mức chậu nước của A Quý cũng rung lắc. Sầm Thâm bình tĩnh bước qua chàng, thật giống như hoàn toàn không trông thấy sinh vật khả nghi trên sàn, lạnh lùng đến độ tổn thương người khác.
Hoàn Nhạc ôm chăn ngồi yên chốc lát, vò nhẹ làm mái tóc rối bù, hoảng hốt nhớ ra mình đang ở đâu. Vừa quay đầu đã thấy Sầm Thâm ngồi trước bàn làm việc, bèn lồm cồm bò dậy, chạy tới hỏi: “A Sầm, hôm nay chúng ta còn ra ngoài không?”
Sầm Thâm: “Là tôi, không phải chúng ta.”
Hoàn Nhạc: “Tại sao?”
“Không có tại sao.”
“Chuyện này can hệ đến ta, hơn nữa ta còn bắn ngươi một mũi tên, ta phải theo ngươi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2979060/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.