Chiều thứ bảy, Hoàn Nhạc ngồi một mình ở ngạch cửa chính, lấy gạch đập quả óc chó Sầm Thâm ném cho chàng, vừa ăn hạt óc chó vừa nhìn xa xăm về nơi đầu hẻm. 
A Quý tốn nửa giờ bò từ trong phòng ra tới, hỏi chàng đang làm gì, Hoàn Nhạc trả lời: “Ta đang quan sát, phu tử nói ta không hiểu lòng người sâu, không biết thế gian rộng lớn, có thể bỏ nhà trốn đi, nhưng khi trở về phải viết mười bài văn nộp cho hắn.” 
“Phu tử của ngươi là phu tử ở thư vện sao? Có chuyện cổ vũ học trò trốn khỏi nhà luôn?” A Quý hỏi. 
“Phu tử đương nhiên là phu tử ở thư viện, hắn là phu tử tốt nhất trên đời này, chẳng qua rất rất nghèo.” Hoàn Nhạc nghiêng đầu hồi tưởng: “Chính vì quá nghèo nên hắn mới nhận ta, bởi ta có tiền.” 
A Quý: “… Phu tử của các ngươi đúng thật không rập khuôn. Vậy ngươi quan sát ra đạo lý gì chưa?” 
“Chưa. Nhân thế nhiều điều mờ mịt, lòng ta nhiều ưu phiền ây.” Hoàn Nhạc lắc đầu, lại là cục gạch “Bụp” xuống đập tan tác quả óc chó. 
“Ngươi cứ từ từ ưu phiền đi.” A Quý không thích chàng bày ra dáng vẻ kẻ văn nghệ sâu lắng này, đoạn chậm rì rì bò trở về, tìm cá vàng chơi. 
Hai ngày bình thường như thế trôi qua, mỗi ngày Hoàn Nhạc đều ngồi ở ngạch cửa đập quả óc chó, đáng ngạc nhiên là hoàn toàn không nghẹn ra một câu chi, hồ, giả, dã. Chàng còn qua quan sát cửa nhà Vô tiên sinh cách vách thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2979066/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.