Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Nhan Phúc Thụy vẫn ngủ an lành.
Có thể gọi là ngủ được nhỉ? Tuy vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa, nhưng chưa ngừng thở, nằm như vậy luôn dễ tiếp nhận hơn nhiều so với việc nghìn thu vĩnh biệt.
Huống chi, bất cứ chuyện gì chỉ cần không đi tới cảnh giới "tử vong" sẽ vẫn còn hy vọng.
Tần Phóng châm điếu thuốc ngồi bên cạnh Nhan Phúc Thụy. Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghĩ lại đều cảm thấy sáo rỗng cho nên cuối cùng anh chỉ nói một câu gỏn lọn: "Tôi đi đây!"
Anh không qua thăm Dịch Như, có rất nhiều người quen biết trong cuộc đời này, không phải với ai cũng cần dùng đến lời "từ biệt".
***
Trời vẫn chưa sáng, nhưng chẳng bao lâu nữa nhóm người đầu tiên thức dậy thì từng tốp khác cũng sẽ xuất hiện trên đường phố vắng lặng trước mặt.
Khu chung cư của Khổng Tinh Hoa đã hiện ra ngay trước mắt.
Sương sớm giăng giăng lúc ẩn lúc hiện bao trùm những dãy đèn đường hệt đang phủ một lớp váng màu trắng nhạt. Ban đầu Tần Phóng vẫn chưa để ý, nhưng vừa ngừng bước, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó liền quay đầu nhìn lại con đường đã qua.
Nơi đó không có sương mù, hoàn toàn là bầu không khí trong lành trước bình minh.
Chắc cả thành phố chỉ có nơi này, chỉ trước mặt anh có sương mù mà thôi.
Tần Phóng không tiến lên trước nữa, anh đứng nguyên đấy, chăm chú nhìn về phía màn sương mờ mịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287222/quyen-10-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.