Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Suốt cả quãng đường, Tây Trúc chỉ im lìm. Lúc xe rẽ vào biệt thự, cô bé có vẻ hơi lo lắng. Cuối cùng khi xe dừng lại, đôi vợ chồng trung niên mang theo nét mặt tươi cười vội vàng tiến lên đón thì rốt cuộc vẻ lo lắng này đã đến đỉnh điểm.
Tây Trúc khóc òa lên: "Tần Phóng, chú muốn đem cháu đi bán à?"
Cô nhóc này nghĩ hay thật, Tần Phóng đúng là dở khóc dở cười. Anh xuống xe, mở cửa bế Tây Trúc ra. Hai cánh tay bé nhỏ của Tây Trúc sống chết ôm chặt cổ anh không buông, khóc đến đứt hơi: "Tần Phóng à, chú bán cháu, cháu sẽ không thích chú nữa. Cả đời này cháu cũng sẽ không thích chú nữa..."
Bạn nhỏ Tây Trúc này quả thật đã xem nhiều phim quá rồi. Chẳng qua trẻ con vẫn là trẻ con, miệng nói không thích anh, những tay vẫn ôm chặt, sợ có người bế cô bé đi.
Tần Phóng vừa đau lòng vừa buồn cười, vừa bế cô bé vừa nhẹ giọng dỗ dành, còn quay sang hai vợ chồng kia cười áy náy.
Bà Hình nở nụ cười thấu hiểu: "Trẻ con mà, sợ người lạ cũng bình thường. Nào nào, vào nhà ngồi đi!"
Lại không kiềm được khen Tây Trúc: "Tây Tây xinh quá!"
Tây Trúc thút thút:"Xinh cũng không liên quan đến bác!"
Ông Hình không nén nổi cười: "Cái miệng cô nhóc này..." Lại quay sang vợ mình,: "Chỉ có em mới đỡ được thôi,"
***
Ông bà Hình là cha mẹ nuôi mới mà Tần Phóng tìm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287223/quyen-10-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.