Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Con người sống lâu sẽ luôn cất giấu những bí mật không muốn ai biết.
Lúc kể xong câu chuyện, dầu trên tóc Khổng Tinh Hoa dần bết lại, nhỏ giọt theo ngọn tóc.
Tần Phóng hỏi thăm: "Bà có tính toán gì không?"
Khổng Tinh Hoa ngẫm nghĩ chốc lát, rồi vô cùng nghiêm túc đáp rằng: "Tôi muốn nuôi một đứa bé, dạy bảo nó tử tế. Nếu Tây Tây muốn trở về làm con gái của tôi cũng được. Nhưng Tây Tây à, trước hết con phải bỏ cái tật nói dối đi! Vết thương trên người con không phải là do mẹ đánh."
Còn muốn nuôi nữa á? Tần Phóng thật sự giận quá hóa cười. Anh vẫn chưa kịp nói gì thì Tây Trúc đã tiếp lời: "Để tôi nghĩ đã!"
Lòng anh thót lại.
Để tôi nghĩ đã ư? Tại sao cô phải nghĩ chứ?
Trên đường trở về, cảnh tượng cực giống lần đầu tiên gặp Tây Trúc.
Đêm khuya, đường phố vắng vẻ, những dãy đèn đường đứng song song đơn điệu mà cứng nhắc. Vầng sáng màu vàng kéo dài cái bóng nghiêng nghiêng, như bức màn sân khấu khẽ vén.
Chẳng qua khi đó anh lái xe, cô bé đeo chiếc ba lô con con bước đi với khí thế hăm hở. Còn lần này anh đi đằng trước, Tây Trúc ỉu xìu theo sau, càng đi càng ũ rũ, bước chân càng lúc càng lê lết. Lúc Tần Phóng ngoảnh đầu lại, mái đầu đang rủ gục của cô tình cờ ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ chẳng khác gì chiếc bánh bao nhăn nhíu.
"Đi nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287221/quyen-10-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.