“Ừ.”
“Vậy có thể đi chưa?”
“Chưa thể.”
Chưa thể thì chưa thể, tỉnh lại là tốt rồi, còn đỡ hơn ông một mìnhyên tĩnh ở trong lòng đất giương mắt nhìn. Nhan Phúc Thụy nằm một hồiluôn có cảm giác khó chịu vô cùng: Yên tĩnh quá, hai người cứ nằm nhưthế không nói lời nào, lại không thể cử động, còn nghe rõ tiếng hít thởcủa nhau. Không biết Tư Đằng nghĩ thế nào chứ thật sự bản thân ông thì…
Quá ngại ngùng mà.
Ông cố gắng tìm đề tài nói với cô: “Tiểu thư Tư Đằng, Nhà Ngói tôi còn có thể cứu sống được không?”
“Không thể.”
À… Không thể thì không thể, mình cũng sớm đoán được rồi. Nhan PhúcThụy ngơ ngác trợn to mắt nhìn bóng tối xung quanh, lại hỏi: “Tiểu thưTư Đằng, đạo trưởng Khưu Sơn sư phụ tôi rốt cuộc là người thế nào?”
Trước khi gặp hàng loạt chuyện không thể tưởng tượng nổi, cuộc đờinhạt nhẽo bình dị của Nhan Phúc Thụy ngoại trừ Nhà Ngói thì chính là đạo trưởng Khưu Sơn.
Đạo trưởng Khưu Sơn rốt cuộc là người thế nào? Tư Đằng cũng đã từng nghĩ về vấn đề này.
***
Yêu quái biến thành tinh không giống như trẻ con mới sinh ra hoangmang mở mắt mà là đứa bé ba bốn tuổi, cơ thể trần truồng, không biết xấu hổ, không biết nói tiếng người cũng không hiểu người ta nói gì. Đôi mắt cứ ngó dáo dác, cúi đầu nhìn chân mình, chữ đầu tiên là: “Ơ…”
Không có ý nghĩa cụ thể, chỉ đơn giản là một tiếng kêu tò mò. Rõ ràng cô là một cây đằng mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287159/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.