Thời gian đã quá trễ, không đợi được Tư Đằng nữa Tần Phóng đành phảiđi nghỉ trước. Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được,gửi đi hai tin nhắn. Một cái là cho Nhan Phúc Thụy, hỏi ông sao khôngliên lạc được. Tin còn lại là gửi cho Đơn Chí Cương, hỏi anh ta hậu sựcủa An Man có tiến triển thuận lợi không.
Nhan Phúc Thụy không trả lời, ngược lại Đơn Chí Cương trả lời rất nhanh: “Cậu đang ở đâu?”
Tần Phóng trả lời: “Ở Kiềm Đông Nam, bản Miêu Dung Bảng, từng nghe nói chưa?”
Đơn Chí Cương không hồi âm lại nữa. Tần Phóng đang tự nhủ thầm khônggiống phong cách của anh ta thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếngđộng. Đầu tiên là anh hoảng sợ, tiếp theo là vui mừng, vội vàng chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề đã chạy ra mở cửa. Nhìn xuống lầu, quả nhiên là Tư Đằng trở về.
Cô mặc bộ trang phục dân tộc bản xứ. Cũng đúng thôi, khi đó cô bịthương vết máu loang lỗ khắp quần áo, phải tìm cơ hội thay ra chứ. TầnPhóng nhẹ nhõm, vội vàng nhanh chân chạy xuống đón cô.
Nhắc đến cũng lạ, bình thường anh chưa từng thân thiết với cô nhưngtrải qua một ngày một đêm lo lắng đề phòng, thấy cô trở về bình an vô sự lòng anh thật sự vui sướng: “Tư Đằng, cô đã về rồi à?”
Vẻ mặt Tư Đằng hơi kỳ lạ, nhìn anh một cái rồi bỗng tươi cười, cô nói: “Đúng vậy, có phải cậu lo lắng lắm không?”
Nếu là ngày thường lời đối đáp khác lạ như vậy Tần Phóng sẽ phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287160/quyen-5-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.