Tần Phóng thuê một chiếc xe ở Quý Dương, chạy một mạch theo hướngĐông Nam đến địa chỉ mà quan chủ Thương Hồng đưa cho. Ban đầu là chạyqua đường phố sầm uất, sau khi qua khỏi thành phố Khải Lý lúc chínhthức bước vào châu tự trị Kiềm Đông Nam của dân tộc Miêu, dân tộc Độngthì trở thành đường núi ngoằn ngoèo. Hai bên núi cao sừng sững, rừng cây dày đặc, làng bản phân bố không theo quy luật. Có đôi khi chạy một đoạn sẽ bất chợt thấy được dòng sông hợp lưu từ các con suối trong khe núi.Men theo dòng sông từ dưới lên trên là lớp lớp nhà sàn người Miêu, cóđiều số lượng nhiều nhất chỉ vài chục hộ.
Thiên Hộ Miêu Trại quả là tên như ý nghĩa, là một khu bản làng lớncủa người Miêu. Tần Phóng tưởng tượng hình ảnh một hai nghìn ngôi nhàsàn san sát trải khắp cả núi đồi, anh cảm thấy hơi khó thở vì cảnh đôngđúc kinh khiếp như thế.
Đi được nửa chừng mưa ào ạt đổ xuống, tục ngữ nói “Quý Châu không cóđược ba ngày trời trong” rốt cuộc đều có căn cứ. Tư Đằng quay cửa sổ xe xuống phân nửa, cô nói: “Núi ở đây trái lại rất giống Thanh Thành.”
Tần Phóng liếc nhìn cô qua kiếng chiếu hậu: “Cô còn có tâm trạng ngắm cảnh à?”
Tư Đằng không nhìn anh, cánh tay khoác lên cửa sổ xe, hai bên tóc mai lòa xòa bị gió thổi bay phấp phới: “Sao cậu nói vậy?”
“Cô không có yêu lực lại dám nghênh ngang đến Kiềm Đông, người đạomôn đến trước chúng ta, cũng không biết bọn họ đã bày kế gì đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287146/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.