Lâm Gia Ngạn treo cả người lên vai Tiền Doanh, đầu ngón tay bấu ghì lấy trên hõm cổ đối phương, móng tay cậu cắt rất ngắn, cho nên nhất định phải dùng hết sức mới có thể nỗ lực kiểm soát không để bản thân xụi lơ.
Đồ khốn kia đang hôn cậu, sờ cậu. Áo đã vén tới ngực, lộ ra vòng eo trắng ngần ửng hồng của cậu, mà dấu ngón tay phảng phất trên đó đều nóng ran phát ra lời khẩn cầu lặng lẽ —— vừa rồi chỉ có bàn tay thành thạo mạnh mẽ vuốt ve qua nơi này, sờ tới mức cậu hoảng hốt thoái chí, vào thời khắc này hoàn toàn đè lên người đối phương, trăn trở giãy giụa thở gấp.
Thanh âm của cậu bị ngậm giữa môi lưỡi ẩm ướt, bề mặt lưỡi thô ráp u mê đảo qua từng tấc từng phân trong miệng cậu, ban đầu là ngang ngược dâm đãng, sau khi cậu ôm lấy cổ thì trở nên thùy mị triền miên, Lâm Gia Ngạn bị hôn đến ý thức mơ màng, phân không nổi hư ảo và thực tế. Thậm chí nghe được đồ khốn họ Tiền lại đang dùng cái loại ngữ điệu đáng ghét kia nhằm dụ dỗ cậu.
"Honey, gọi ông xã nào."
Xuôi theo mấy chữ trơ trẽn này, hạ thân cậu bỗng bị một bàn tay luồn vào, tính khí cương sắp nổ dưới đáy quần thình lình lõa lồ, lập tức rơi vào cạm bẫy do những ngón tay linh hoạt dệt nên. Yết hầu Lâm Gia Ngạn bị lửa thiêu đốt, khát khô nôn nóng mà gắng sức nuốt xuống, nghiến răng truy đuổi mật ngọt trên đầu lưỡi của người đàn ông này.
Eo cậu liên tục run rẩy không ngừng, nhất là cái tay kia lại bắt đầu làm càn vén tuốt một cách thô bạo. Âm mũi của Lâm Gia Ngạn dẫn theo tia nức nở, khắp cả vỏ não đều tê rần.
Dòng điện dày đặc từ chỗ hiểm không cách nào khống chế "đùng đoàng" trào lên nửa thân trên, cuối cùng tan tác sạch sành sanh.
Lâm Gia Ngạn nghẹn ngào tìm kiếm đôi môi nóng bỏng quen thuộc đó, cậu cắn nghiền lấy miếng thịt mềm vương nước bọt của chính mình, phát ra tiếng vang thật thấp từ cuống họng y hệt chú mèo nhỏ.
Cậu nói: "Đừng mà... không chịu nổi nữa..."
Người nọ dùng đầu lưỡi ngỗ ngược đanh thép cạy mở răng cửa đóng kín của cậu, nụ hôn dính máu tựa con rắn lè lưỡi, nguy hiểm mà cám dỗ đưa cậu bay thẳng lên, rốt cuộc Lâm Gia Ngạn cũng khóc thành tiếng. Trong ảo giác cậu nghe thấy tiếng khóc dồn dập của mình, lặp lại rất nhiều lần, đương lúc tình dục thăng thiên cậu lại mất kiểm soát mà kêu gào người nọ.
"Ông xã —— ưm, ông xã!"
Nhưng trên thực tế cậu đã cắn rách lưỡi Tiền Doanh, vị máu nóng mặn chát vọt lên đầu, cả người cậu căng cứng, chỉ cất lên một hai tiếng rên rỉ dinh dính.
Tiền Doanh suýt đã cọ vào bắp đùi run như cầy sấy của Lâm Gia Ngạn để bắn, nhưng cơn đau bất ngờ tấn công khiến hắn nhoáng cái mềm xuống. Lâm Gia Ngạn trút ra trên tay hắn, trong kẽ ngón tay đều dính đầy chất lỏng đục. Tiền Doanh dùng cánh tay còn lại ôm người thương đã hoàn toàn xụi lơ, hết sức vất vả với lấy giấy vệ sinh cách đó hơn một mét, qua loa lau sạch những thứ ấy.
Hắn cúi đầu hôn cái trán mướt mồ hôi của Lâm Gia Ngạn, lại trông thấy đối phương nhắm nghiền mắt.
Thái dương Lâm Gia Ngạn có một lọn tóc xoăn mềm mượt vểnh lên, Tiền Doanh uốn lưỡi liếm lấy một giọt mồ hôi tụ trên đó.
Cả gian phòng vệ sinh ngay cả hô hấp cũng lặng xuống, Lâm Gia Ngạn rốt cuộc cũng lảo đảo đứng thẳng, dường như cậu rất nhọc nhằn mở mắt, đôi mắt đỏ au, sắc đỏ chẳng hề liên quan đến rượu bia.
Tiền Doanh đưa tay muốn đỡ cậu, ai dè một bàn tay vụt tới đánh lên mặt hắn vang âm thanh giòn giã cay rát.
Sau một tiếng này Tiền Doanh thiếu chút không phản ứng kịp, bình thường sức lực của Lâm Gia Ngạn yếu xìu, nhưng cú tát này lại cực chuẩn cực ác. Đến nỗi Tiền Doanh cảm tưởng như đầu óc "ong ong" hết cả lên, song rất nhanh hắn đã gượng cười, nâng tay vuốt mặt mình.
"Lâm Tiểu Ngạn..."
Cơ thể Lâm Gia Ngạn chới với dựa lên tường, cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, ban nãy cậu dùng sức mạnh quá, trước đó lại hao gần hết thể lực, bấy giờ mỗi một ngón tay cũng đang run liên hồi, mấy lần muốn cài nút áo đều thất bại. Nhưng cậu vẫn cố chấp, kiên trì, ương ngạnh, gài từng nút từng nút. Sau khi mặc quần đàng hoàng, nơi ấy dính vài vết tích, ánh mắt cậu rét cóng nhìn chòng chọc nó một hồi, lâu đến mức Tiền Doanh hoảng sợ trong lòng, rốt cuộc cậu mới ngẩng đầu lên.
Nhưng cậu không nhìn Tiền Doanh, mà ngoảnh lại xoay chốt cửa định ra ngoài.
Tiền Doanh chộp lấy cổ tay cậu, năm ngón tay bấu chặt như cái kìm, nghiêm nghị hô một câu.
"Lâm Tiểu Ngạn!"
"Gia Ngạn! Lâm Gia Ngạn!"
Tựa như tiếng vọng, từ ngoài cửa loáng thoáng cũng truyền tới một câu này, hơn nữa càng ngày càng gần, cuối cùng có tiếng bước chân đệm thêm âm thanh kêu gọi ở cửa phòng rửa tay, ngay lập tức vội vã gõ cửa mấy tiếng, có người muốn đẩy cửa vào.
Lâm Gia Ngạn lui về sau nửa bước, nhưng chân nhũn ra trực tiếp nghiêng ngả. Tiền Doanh đang nắm cổ tay cậu, thế là thuận lý thành chương đón lấy một cái ôm.
Thời điểm Quý Quân đẩy cửa bước vào, chứng kiến tình cảnh Lâm Gia Ngạn tiều tụy thở dồn dập, bị một gã đàn ông cao to ôm trong lòng, người nọ vừa giương mắt nhìn, trên mặt đã phóng ra sát ý vô cùng vô tận.
Quý Quân nhíu mày, mau chóng tiến tới kéo cánh tay kia của Lâm Gia Ngạn, đồng thời thuận thế khoác vai xoay qua. Anh từng học kiếm đạo mười năm, cực kỳ thành thạo về phương diện kỹ thuật. Góc độ xảo quyệt ra tay như sấm này, Tiền Doanh chưa hề chuẩn bị tư tưởng. Mà điểm mấu chốt là, Lâm Gia Ngạn chủ động tránh né hắn.
Hắn không buông tay, Lâm Gia Ngạn la đau, cánh tay bị ép lôi kéo kia, dấu tay đỏ bừng đã nổi lên rõ rệt, sắc đỏ trong con ngươi cậu càng đậm hơn, cuối cùng vẫn đối mắt với Tiền Doanh.
Lâm Gia Ngạn gằn giọng.
"Buông tay."
Đồng tử của Tiền Doanh ánh lửa, đủ loại sốt ruột; khổ sở; rối ren; tức giận bộc phát toàn diện, khiến cho hắn trong lúc nhất thời chẳng thốt nổi một chữ, hắn nghiến răng muốn nuốt sống ánh mắt nặng như thiên quân của Lâm Gia Ngạn, mà những nơi ánh mắt lạnh lẽo ấy lia tới, băng tuyết sương giá đều là bi ai vô hạn.
Quý Quân lặng im đỡ trọng lượng cơ thể của Lâm Gia Ngạn, ánh mắt anh lạnh dần, cứ như thanh kiếm nằm trong vỏ đang ẩn mũi nhọn. Nhưng lồng ngực vẫn ấm áp vững chãi như cũ, Lâm Gia Ngạn tựa lên người anh, bỗng chốc như bị tan mất sức lực toàn thân.
Sau, cậu dùng tay còn lại, mấy đầu ngón tay yếu ớt đó, đẩy năm ngón tay của Tiền Doanh đang túm chặt cổ tay cậu.
Cậu cúi đầu giấu gò má vào khuôn ngực Quý Quân, thấp giọng nói.
"Chúng ta đi thôi."
Chiếc Volvo của Lâm Gia Ngạn an tĩnh băng qua đại lộ Dung Loan vào ban đêm, lái xe là Quý Quân, đèn đường neon thoắt sáng thoắt tối hắt lên cửa kính xe, Lâm Gia Ngạn ngồi ở ghế lái phụ nghiêng đầu, trông ra bên ngoài.
Trên người cậu đắp áo khoác của mình, hồi chiều nay bọn họ đồng ý lời mời của vài thanh niên phía đối tác đến Basement nhằm giải trí, vốn dĩ Lâm Gia Ngạn không muốn bước vào chỗ đó nữa, nhưng lại không yên tâm để Quý Quân đi xã giao một mình, bèn bất chấp tới nơi hẹn.
Quý Quân không dính vào rượu bia, Lâm Gia Ngạn cản cho anh mấy ly, sau khi ngà ngà say thì bản thân có hơi mất kiểm soát. Chuyện quá khứ ùn ùn kéo đến cuốn cậu vào, vốn tưởng rằng đã sớm quên lãng, nửa chai vào bụng rồi thì tranh nhau rêu rao với cậu về cảm giác tồn tại. Quý Quân nhìn ra cậu không được bình thường, đám người đối tác cũng đã tứ tán nơi sàn nhảy chẳng rõ đang ở xó nào, vì vậy đành nhờ nhân viên pha chế để ý Lâm Gia Ngạn vài phút, mình thì ra ngoài lấy xe từ bãi đậu cách đây khá xa, tiện thể cầm đi chiếc áo khoác ký gửi, thành phố Z vào đông lạnh lắm.
Không sao ngờ được, chỉ khoảng mười phút này, lúc trở về Lâm Gia Ngạn đã biến mất tăm. Nhân viên nói mới vừa rồi thiếu gia Tiền ở đây, Lâm thiếu đi cùng anh ấy mà có gì để bất an đâu. Trong lòng Quý Quân reo hồi chuông cảnh báo, anh không biết cái người mà nhân viên pha chế nói là ai, nhưng anh tự nhận hiện tại mình có trách nhiệm với Lâm Gia Ngạn.
Tương ứng, Lâm Gia Ngạn đối với anh cũng vậy.
Nhưng tới tận bây giờ Quý Quân vẫn không hé răng, một đường dìu Lâm Gia Ngạn lên xe, giũ áo khoác đắp lên người, âm nhạc bay lượn trong xe chậm rãi có tác dụng an thần, bộ giảm xóc hoàn hảo của Volvo và kỹ năng lái thuần thục khiến cảm giác thư giãn thoải mái trong không gian xe nhỏ hẹp này kéo dài mênh mông. Tay chân cứng ngắc lẫn đầu óc tê dại của Lâm Gia Ngạn từ từ khôi phục ít chức năng, trong đôi đồng tử trống rỗng chẳng có tiêu cự của cậu, một dòng lệ trong suốt bỗng trượt qua gò má.
Quý Quân không quấy rầy cậu, thậm chí chạy xe vào khu dân cư Hoa Bán Lý rồi cũng không đến bãi đỗ mà dứt khoát dừng lại. Cửa sổ nóc xe mở ra, làn gió mát rượi thổi vào, xe chưa tắt máy, nhịp điệu dịu dàng tựa nước âu yếm vòng quanh Lâm Gia Ngạn bên ghế lái phụ.
Lâm Gia Ngạn khóc rất lâu, trút toàn bộ chất cồn còn sót trong thân thể ra ngoài, khóc lâu tới choáng váng, lúc xuống xe phải gắng siết chặt cửa, định thần lại rồi mới thấy rõ đường đi dưới chân. Trước kia cậu và Quý Quân xác nhận được chu kỳ công việc cần ít nhất nửa năm bèn dời khỏi khách sạn, tìm một khách sạn kiểu căn trọ để đăng ký thuê nửa năm.
Vốn không nhất thiết phải mướn nhà, toàn bộ lầu hai ngôi biệt thự của gia đình Lâm Gia Ngạn vẫn còn trống, nhưng Lâm Gia Ngạn không muốn ở nhà, càng không thể dẫn Quý Quân vào theo. Phu nhân Lương hết cách cũng đành tán thành, cậu đứng tên một căn nhà nhỏ rồi, nhưng không khỏi vẫn phải nhọc lòng chuyện quét tước ăn uống thường ngày, thế nên dứt khoát tìm khu căn hộ có quản gia phục vụ này.
Cậu cùng Quý Quân một trước một sau đi đến tòa nhà, không nói gì với nhau, thang máy lên tới tầng 19. Mở cửa vào nhà, ánh đèn nhu hòa sáng lên, hai mắt Lâm Gia Ngạn sưng húp, Quý Quân tới tủ lạnh cầm đá cục ra, làm một miếng chườm thô sơ đưa cho cậu.
Lâm Gia Ngạn cụp mắt, lông mi hấp háy, giọng vừa khàn vừa chát. Quý Quân kéo tay cậu, bỏ đồ chườm lên. Ngón cái khẽ vuốt một vòng sưng đỏ nơi cổ tay: "Chắc là không sao đâu, ngày mai sẽ tan."
Lâm Gia Ngạn thử phát ra chút thanh âm, song hình như cuống họng cũng sưng rồi, cậu hoảng hốt ngẩng đầu, đón lấy đôi môi ấm mềm của Quý Quân.
Nụ hôn ấy rơi trên hàng mi cậu, nhẹ nhàng chạm phải. Là nụ hôn chúc ngủ ngon cậu nhận được mỗi ngày.
"Một giấc ngủ ngon có thể giải quyết mọi thứ, nếu như không được, vậy thì ngủ thêm một tiếng nữa."
Đồng hồ sinh học vẫn khiến Lâm Gia Ngạn mở mắt vào bảy giờ sáng.
Hừng đông, lụa trắng che khuất lớp sương mù mông lung ngoài cửa sổ, bao bọc vầng thái dương màu cam hỗn độn ở giữa hệt lòng đỏ trứng gà. Cậu nhấn nhấn mắt, vẫn có cảm giác hơi sưng đau, chầm chậm chớp mắt vài cái, hít thở sâu lấp đầy phổi bằng bầu không khí sớm mai lạnh toát.
Cậu xuống đất mang dép, bình ổn mở cửa ra ngoài.
Thông thường Quý Quân dậy sớm hơn cậu nửa tiếng, lúc này đã chuẩn bị xong điểm tâm. Anh nấu rất đơn giản, sandwich nướng, trứng chiên, trái cây, cà phê. Một bữa ăn mạnh khỏe nâng cao tinh thần, khi Lâm Gia Ngạn ngồi xuống, anh vừa phết bơ miếng bánh mì trong tay, vì vậy bèn đưa qua.
Lâm Gia Ngạn nhận lấy cắn một cái, tiếp đó lặng lẽ suy ngẫm hồi lâu. Quý Quân nhấp ngụm cà phê túi lọc, cầm miếng thứ hai lên.
Lâm Gia Ngạn đột nhiên mở miệng: "Người hôm qua, là bạn trai cũ của em."